NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 641

chẳng có gì là bí mật cả. Cuộc sống của mọi người đều nằm trong sự kiểm
soát của Tổng Thống".
"Nhưng làm sao em biết được?" Tôi kiên trì hỏi.
"Em có bạn bè trong cánh mật thám" cô cười. "Anh thích phòng của mình ở
khách sạn không?"
"Có" tôi nói "nó là căn sang trọng nhất ở đấy".
"Tất nhiên. Nó được thiết kế cho khách quan trọng của Tổng Thống".
"Nếu định nói với anh điều gì thì nói đi" lòng tôi đầy phiền muộn "đừng có
chơi ú tim như trẻ nít".
"Anh là một đứa trẻ" cô ra khỏi ghế, bước đến chiếc tủ, kéo một ngăn ra.
"Lại đây, em cho anh xem cái này".
Tôi đến bên, nhìn vào. Chiếc máy ghi âm được gắn trong ngăn kéo. "Nghe
đi" cô nói, ấn một nút.
Tức khắc, loa của chiếc ghi âm phát ra tiếng chuông điện thoại. Rồi có
giọng đàn ông "Hello?"
Trong một phần mươi giây tôi mới nhận ra giọng mình. Rồi tôi nghe giọng
một cô gái. "Ông Xenos?"
"Vâng".
"Beatriz Guayanos. Em hứa sẽ gọi".
"Anh đã chờ cả buổi sáng…"
Amparo ấn nút, cuốn băng dừng lại. Cô nhìn tôi "Anh không cần nghe phần
còn lại, vì anh đã biết".
Cô trở lại ghế, ngồi xuống. "Không phải chỉ điện thoại. Nếu có cách ghi âm
được ý nghĩ của anh thì ông ấy cũng sẽ có một bản sao ngay".
"Nhưng cuốn băng? Sao em có được?"
"Thật giản dị" cô cười. "Ông ấy đưa cho em. Để xác nhận với em điều mà
em đã nhận ra từ lâu".
"Tại sao em nói với anh tất cả những điều này?"
Amparo cáu bẳn dụi điếu thuốc vào gạt tàn. "Vì em tiếc cho anh. Vì ông ấy
sẽ sử dụng anh hệt như cách ông ấy đã sử dụng mọi người, và khi xong
việc, ông ấy sẽ ném anh sang một bên!"
"Anh biết thế".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.