NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 643

"Không phải lúc nào cũng thế. Anh đã thấy đủ trên thế giới để hiểu. Một
ngày nào đó, ở đây cũng sẽ thay đổi".
"Khi đó tất cả chúng ta đã chết" cô nói, quay đi. "Trừ cha em. Ông ấy sẽ
sống mãi!"
Tôi không nói gì.
Amparo hít hơi thuốc dài rồi từ từ nhả khói. "Tổng Thống nói đúng. Ông ấy
luôn đúng" cô gần như là thì thầm. "Anh quá giống cha anh!"

Chương 4

"Đây là trung uý Giraldo" Tổng Thống nói. "Tôi đích thân trao cho anh ấy
trách nhiệm về an toàn của anh khi anh ở đây".
Người sĩ quan đứng chào nghiêm chỉnh. "Xin hết lòng phục vụ, thưa ngài".
"Cảm ơn trung uý" Tôi quay sang Tổng Thống. "Tôi cảm thấy hơi ngu
ngốc, nhưng có thực sự cần thiết không?"
Tổng Thống gật đầu. "đặc biệt là anh cứ đòi về trang trại của anh ở vùng
núi. Bọn cướp hoạt động rất mạnh ở vùng đó".
"Tôi phải về đấy. Đã quá lâu tôi chưa thăm mộ cha mẹ".
"Vậy thì Giraldo và người của cậu ấy sẽ hộ tống anh" giọng ông như không
còn chỗ cho bàn cãi nữa. Ông quay sang viên sĩ quan. "Người của anh phải
sẵn sàng, trung uý".
Giraldo chào rồi quay đi.
"Anh gặp Amparo rồi chứ?" Tổng Thống hỏi.
"Vâng".
Một vẻ kỳ lạ thoáng trên mặt ông. "Anh thấy thế nào?"
"Amparo đã thay đổi" tôi cẩn trọng nói.
Ông gật đầu. "Nó ốm lắm".
"Tôi cũng không biết nữa. Cứ như tôi thì cô ấy ổn thôi".
"Thể chất thì không" ông hạ giọng "đến tận đây". Ông gõ ngón tay vào bộ
lông mày. Tôi lặng thinh. "Tôi cho là nó sẽ bảo anh giết tôi, phải không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.