NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 644

giọng ông thật bình thản.
Giọng tôi cũng bình thản không kém. "Cô ấy có nói điều gì đại loại như
thế".
"Đấy không phải là chứng cứ của một đầu óc bệnh hoạn sao?" Thoáng giận
dữ trong giọng đầy kiềm chế của ông. "Muốn giết chính cha của nó?"
"Vâng". Không còn câu trả lời nào khác được. "Ông có nghĩ đến việc đưa
cô ấy đi khám bác sĩ không?"
"Bác sĩ thì làm được cái gì?" ông cay đắng. "Lòng căm thù tôi đã nằm trong
máu nó rồi".
"Có nhiều bác sĩ ở hải ngoại từng đuơng đầu với loại bệnh này".
"Không, nó phải ở đây. Không thể biết điều gì sẽ xảy ra nếu nó không ở
đây với tôi. Có ối kẻ sẽ lợi dụng bệnh tình của nó". Ông bỗng hỏi "Anh đã
nói chuyện với lãnh sự Mỹ chưa?"
"Chiều nay tôi đã có hẹn với ông ấy".
"Tốt, cho tôi biết phản ứng của ông ta khi gặp xong nhé".
"Hai mươi triệu đô la" ông ta nói, ngả người trên ghế.
"Chẳng là cái gì so với khoản ông đã đưa cho người khác. Mà đây chỉ là
vay, chẳng phải cho không. Ông đã quẳng đi ngần ấy, hoặc hơn nữa, cho
Trujilo và Batista, khỏi cần nói thêm".
"Tôi biết, tôi biết. Nhưng chúng tôi cũng biết chính xác là mình đứng ở đâu
với họ".
"Tôi hiểu" tôi mỉa mai. "Nếu ông ít lo lắng hơn về vị thế của mình với họ,
thì nhân dân họ sẽ ít ghét ông hơn".
George Baldwin nhìn tôi. "Tôi không muốn lún vào cuộc tranh biện về
chính sách với ông".
"Tôi không tranh biện. Người đi vay không tranh biện với chủ nhà băng".
"Ồ, ông bạn. Ông đúng là người chẳng ưa màu mè".
"Tình hình quá nghiêm trọng để không thể cứ sủa loanh quanh", tôi nói.
"Tôi không bảo mọi thứ ông già đều làm đúng, nhưng ông ấy đã làm cho
đất nước nhiều hơn những người khác. Và đừng quên rằng ông ấy đã hoàn
thành, mà không có một sự trợ giúp chính thức nào từ chính phủ Mỹ cả.
Giờ thì vấn đề đâu còn chỉ là của riêng chúng tôi, nó dính líu đến toàn bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.