NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 72

chính hắn đã nói. "Don Rafael!" ông ngoại tôi nhìn vào mắt hắn. "Không
cần thiết phải như thế này, Don Rafael", viên đại tá nói gần như trân trọng.
Ông ngoại không trả lời. "Lão biết thằng bé trốn đâu không?"
Mắt ông ngoại không chớp. "Ta đã nói với mi, là ta không biết. Diablo
Rojo đã mang nó đi".
"Điều đó thật khó tin. Don Rafael", giọng hắn vẫn nhỏ nhẹ .
"Đấy là sự thật".
Viên đại tá lắc đầu, rõ ràng là buồn bã. "Con rể lão, Jaime Xenos, đã tự gia
nhập bọn cướp, những kẻ đã giết con gái lão. Chúng tôi biết hắn đầy tham
vọng chính trị. Chúng tôi còn có giả thiết nào hắn là lão đồng tình với
hắn?"
"Nếu vậy" ông ngoại hỏi, "thì ta lại ngu đến mức ở lại đây, trong trang trại
của ta, để mi có thể tìm được?"
"Biết đâu lão cho là tuổi tác có thể cứu lão".
Giọng ông ngoại đầy tự trọng. "Ta không bao giờ là một tên phản bội".
Viên đại tá quay sang tôi. "Mày sống ở đâu?"
"Ở trên núi, thưa ông".
"Mày xuống thung lũng làm gì?"
Cặp mắt ông ngoại dõi nhìn tôi. "Để làm việc, thưa ông".
"Ở nhà mày không có việc à?"
Mèo Bự vội trả lời. "Thưa ngài, không ạ. Hạn hán…"
"Im! Tao hỏi thằng nhỏ!"
"Không có gì ăn", tôi nói. Ít nhất đấy cũng là sự thật.
Hắn liếc ông ngoại rồi nhìn tôi. "Mày biết người này chứ?"
"Thưa ông vâng, ông ấy là Don Rafael, nhà điền chủ".
Hắn là Don Rafael, kẻ phản bội", viên đại tá quát lên.
Tôi không trả lời. Bỗng hắn tóm cổ tay tôi, vặn ngược cánh tay ra sau. Tôi
thét lên đau đớn, như có lửa đốt khắp người. Hắn rít lên. "Hắn là ông ngoại
mày! Mày không nhận à?"
Tôi lại thét lên khi hắn gia tăng áp lực, choáng váng. Sau đó là một cú đánh
vào thái dương, và tôi ngã xuống, nức nở.
Như thể từ rất xa xăm, tôi nghe thấy giọng ông ngoại, lạnh và vô tình. "Chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.