NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 76

Khi tôi bước tới, ông ngoại vẫn lặng thinh, nhưng đôi mắt ông như bỗng
sáng lên. "Gì vậy, cháu nhỏ?" Tôi không nói.
"Cháu nhỏ muốn gì vậy?" ông lại hỏi.
Tôi cảm thấy bao tử thắt lại khi nâng khẩu súng lên. Ông ngoại tôi nhìn
thấy điều đó. Ông không nhúc nhích. Tôi thề là một nụ cười yếu ớt đã xuất
hiện trong mắt ông trước khi tôi bóp cò.
Sức giật xoay tôi đi nửa vòng và khẩu súng nặng trịch văng khỏi tay khi tôi
cố gượng đứng lên. Ông ngoại tôi đổ sụp trên bánh xe, đôi mắt vô cảm.

Giọng viên đại tá từ phía sau. "Tốt". Hắn quay lại ngôi nhà.
Tôi nhìn ông ngoại. Nước mắt trào lên trong mắt. Tôi cố dằn xuống. Sống
hay chết, ông ngoại tôi đều không thích nước mắt. Mèo Bự đặt tay lên vai
tôi, vừa dẫn vừa lôi tôi ra phía đường. Bọn lính thờ ơ nhìn chúng tôi đi qua.
Cuối cùng tôi kêu lên "Tôi đã giết ông! Tôi không muốn, nhưng tôi đã giết
ông!"

Mèo Bự vẫn bước gấp. "Thế thì có hề gì?" hắn không nhìn tôi. "Ông ấy
sống hay chết cũng vậy. Vấn đề là chúng ta đang sống!".

Chương 12

Ba tiếng đồng hồ sau hoàng hôn chúng tôi mới trở lại được hang. Những
người khác đã bỏ đi. Tôi quá mệt, đến mức không mở mắt được nữa. Tôi
lăn xuống đất. "Tôi đói".
"Rồi sẽ quen". Mèo Bự đáp. Hắn đi quanh hang, mắt dõi trên đất trong ánh
sáng mờ tỏ.
"Cả khát nữa". Hắn không trả lời. Một lát sau, tôi tò mò xem hắn tìm kiếm
cái gì. "Anh làm gì đấy?"
Hắn liếc tôi. "Tớ đang cố xem bọn họ đi lâu chưa".
Hắn quỳ một gối xuống nhặt cái gì đó, nghiền nó trong tay và ném đi.
"Rồi! Họ mới đi được một giờ. Có thể chúng ta đuổi kịp họ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.