NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 78

Hắn đá tung đám lửa nhỏ. "Đi thôi".
Tôi nhặt đến mẩu xương cuối cùng bỏ vào túi rồi theo hắn lên đường. "Tôi
xin lỗi vì chuyện tối qua".
"Quên chuyện ấy đi".
"Nếu không vì tôi thì anh đã đuổi kịp mọi người rồi".
Giọng hắn hiền hoà. "Nếu không vì cậu thì xương tớ đã mục ở trong thung
lũng rồi. Vả lại, chúng ta chẳng thể đuổi kịp họ đâu".
"Chúng mình sẽ làm gì đây? làm thế nào để về nhà được?"
"Cuốc bộ. Con người đi bộ trước khi học cưỡi ngựa".
Tôi nhìn hắn. Mèo Bự chúa ghét đi bộ. Từ Bandaya đến chỗ ẩn náu của
chúng tôi ở trên núi đi ngựa mất hai ngày rưỡi. Đi bộ phải mất đến hơn một
tuần.
Giọng Mèo Bự cắt ngang suy nghĩ của tôi. "Dỏng tai lên. Nghe thấy gì là
chúng ta rời đường cái ngay. Chúng ta không mạo hiểm. Hiểu chưa?"
"Ừ, hiểu" tôi lẩm bẩm.
Cuối cùng, chúng tôi vượt đỉnh núi và vào khoảng nửa dặm xuống suờn núi
bên kia thì gặp một con suối nhỏ. "Chúng ta dừng nghỉ ở đây" Mèo Bự nói.
Tôi chạy đến và nằm vật bên dòng nước, uống lấy uống để. Mèo Bự lôi tôi
lại. "Đủ rồi. Nghỉ một lát đã, rồi lại uống tiếp".
"Tôi bơi được không?"
Hắn nhìn như thể tôi hoá dại. Người miền núi không tin ở sự tắm táp.
"Được" hắn nói, "nhưng đừng ngâm lâu. Lớp bảo vệ trên da cậu sẽ trôi hết
mất".
Tôi tụt quần áo ra rồi lội xuống suối. Dòng nước trong vắt làm tôi vui
sướng vẫy vùng. Có con cá trắng nhỏ lướt qua và tôi sải tay lao theo nó.
Rồi nghe có tiếng khúc khích, tôi nhìn quanh.
Hai đứa con gái nhỏ đang đứng trên bờ nhìn tôi, còn Mèo Bự thì mất hút.
Tôi vội vàng thụp xuống dòng nước nông.
Đứa con gái bé lại khúc khích cười. Đứa lớn quay ra gọi "Bố ơi! Diego! Lại
đây nhanh lên. Có một thằng bé ở dưới suối".
Một lát sau, hai người đàn ông từ trong bụi đi ra, súng trường trong tay,
chĩa vào tôi. "Mày làm gì ở đấy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.