NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 87

Vera tò mò nhìn tôi. "Cậu biết nhiều thứ lắm phải không?"
"Cũng đủ" tôi trịnh trọng trả lời.
"Cậu có thể làm cái của cậu cũng cứng như của Diego đã làm?"
"Quá dễ. Bất cứ người đàn ông nào cũng làm được".
"Tớ thề là cậu thì không", Marta nói. "Cậu còn bé quá".
"Tớ không hề bé!" tôi cáu sườn.
Hai chị em nhìn nhau, mặt kích động đến lạ. "Thế thì chứng minh đi",
Marta nói, giọng bí ẩn.
"Tại sao tớ phải làm? Tớ không khoái thì sao?"
"Cậu quá bé", Marta trả lời. "Cậu sợ cậu không thể làm nổi!"
"Tớ có thể làm được! Tớ sẽ chứng minh cho mà xem".
Mắt hai đứa dõi theo khi tôi mở khuy quần. Tôi lôi chim ra và mân mê nó
như đã thấy Roberto làm. Chẳng có gì xảy ra cả.
"Có thể cậu làm nhanh quá" Marta thì thầm. "Diego làm chậm hơn nhiều".
Tôi ngỡ ngàng. Biết đâu nó lại hiểu về chuyện này hơn cả tôi .
Nó thấy tôi ngần ngừ. "Đây", nó thò tay ra, "để tớ chỉ cho cậu".
Tay nó nóng và ẩm. Tôi thấy râm ran khắp người. Tôi nhìn cả hai đứa.
Chúng chẳng hề ngước mắt lên. Lần đầu tiên không thấy Vera cười khúc
khích.
Bắt đầu cảm thấy co thắt ở nơi háng, tôi nhìn xuống và bừng bừng kiêu
hãnh. Con chim gõ kiến của tôi cứng ngắc. Nó không to như tôi tưởng,
nhưng rất cứng. "Tôi đã bảo các cô là tôi có thể được. Nên thôi đi thì hơn,
nếu không tôi sẽ hiếp các cô đấy".
"Cậu chẳng dám đâu!" Marta thì thầm.
"Không à? Tốt nhất là cá cô xéo khỏi đây nhanh lên".
Chúng không động đậy, mắt vẫn dán vào con gõ kiến của tôi.
"Cậu định hiếp ai trước?" Marta thấp giọng hỏi.
"Ai thì cũng thế , nhưng tốt hơn hết là các cô đi đi, thế thôi".
Hai chị em nhìn nhau. "Chị lớn tuổi hơn", Vera nói.
Tôi chẳng hề nghĩ đến cảnh ngộ này. "Các cô có đi đi không?" Tôi lên
giọng hăm doạ, hỏi.
Marta nhìn tôi. "Được rồi. Cậu có thể làm tớ trước".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.