NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 89

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 15 & 16

Một phát súng vang lên và trước khi âm thanh của nó hết dội lại trong tai,
tôi đã lăn vào và nằm dán xuống sàn xe. Một phát nữa, và Mèo Bự đã dán
bụng xuống lòng mương bên đường. Rồi hắn đứng lên, mình đẫm bùn,
vung nắm đấm một cách cáu bẳn về phía chân núi và hét "Santiago! Thằng
mù đần độn! Con lừa ngu xuẩn núp dưới đít mẹ! Mày không thấy tao, đồng
chí của mày đây hả?"

Chíu! Một viên đạn xới tung bụi ngay mũi giày Mèo Bự và hắn tụt lại
xuống mương. Lần này hắn không dậy nữa cứ nằm đầm bụng trong nước
mà la. "Đồ con lừa! Thằng chó Anh-điêng! Tao đây, Mèo Bự đây!"
"Mèo Bự à?" giọng Santiago Lớn dội xuống sườn núi.
"Phải, Mèo Bự. Mày là con khỉ già mù! Mèo Bự đây!"
Có tiếng sột soạt trong bụi và Santiago Lớn xuất hiện ngay bên bờ mương.
Mèo Bự đứng lên, nước rỏ ròng ròng từ vành mũ xuống mặt, và hắn cứ thổi
phì phì.
"Mèo Bự, thật cậu đấy à?" Santiago Lớn quẳng súng, ôm chầm lấy người
bạn. "Cậu vẫn sống!"
"Tớ đang sống đây, cám ơn cậu!" Mèo Bự cố vùng vẫy khỏi vòng tay người
Anh-điêng. "Thôi, để tớ yên!"
"Bọn tớ cứ tưởng cậu đã chết" Anh ta lùi lại như để ngắm Mèo Bự. "Cậu
còn sống và an toàn. Chẳng một vết xước nào".
Mèo Bự nhìn xuống mình. Bộ quần áo mới toanh mà ông Moncada cho hắn
sũng đầy bùn. "Không một vết xước". Hắn rống lên, phóng ra một cú đấm.
Santiago ngã ngửa ra. Anh ta nhìn Mèo Bự với một biểu hiện đầy thương
tổn trên bộ mặt vốn vô cảm của mình. "Mèo Bự, tại sao cậu lại cáu tớ? Tớ
đã làm gì nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.