NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 91

Castil bị phá sản và người đàn bà Đức di tản. Dù sao thì ba cũng ứng xử
như một mệnh phụ phu nhân và hai người đàn bà kia phải nấu nướng và
phục dịch bà như những người hầu kẻ hạ.

Khi vị tướng vắng nhà, bà dành hầu hết thời gian để chơi với Amparo, cứ
mặc quần áo cho nó rồi lại cởi ra, như thể với búp bê vậy. Điều này, cộng
với sự sủng ái của vị tướng và sự ái mộ của tất cả những người đàn ông
khác trong trại, đã đủ để làm hư hỏng hoàn toàn con bé. Là đứa trẻ lên bảy,
nó vừa hỗn vừa dễ hờn khi không có được thứ nó muốn.

Giờ thì Amparo, trong bộ đồ trắng xinh xắn, đang đứng cạnh chiếc xe khi
tôi bước xuống. "Người ta bảo mình là cậu đã chết", nó tuyên bố với một
giọng khá buồn rầu.
"Ừ, nhưng mà không".
"Mình đã đọc lời cầu nguyện cho cậu, mẹ cũng hứa là mọi người có thể cầu
nguyện khi đến nhà thờ".
Tôi nhìn nó. Chúng tôi cùng là trẻ con với nhau, nhưng giờ đây bỗng tôi
cảm thấy như nó dừng lại ở một đứa con nít. "Xin lỗi. Nếu biết thì tôi đã tự
để cho mình bị giết rồi".
Một nụ cười bất thần rạng rỡ trên mặt nó. "Thật không, Dax? Cậu có thể
làm như vậy với mình chứ?"
"Tất nhiên", tôi nói, giễu nó.
Nó ôm choàng và hôn lên má tôi. "Ôi Dax", nó kêu lên. "Cậu chính là
người mình thích nhất! Mình mừng vì cậu không bị giết".
Tôi đẩy ra. Nó nhìn tôi, bừng bừng. "Mình quyết định rồi".
"Làm gì?" tôi hỏi.
"Lớn lên, mình sẽ lấy cậu", nó chạy đi. "Mình sẽ nói với mẹ là mình đã
quyết định".

Tôi nhìn cho đến khi nó vào nhà. Trước hôm tôi di chuyển vừa rồi, nó đã
từng nổi cơn tam bành vì đã quyết định lấy Manuelo và mẹ nó bảo rằng
không thể, vì Manuelo đã có người đàn bà khác rồi. Còn trước đó chỉ vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.