NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 92

tuần thì là chuyện tương tự với gã liên lạc trẻ mang những tin tức mới nhất
từ chỗ vị tướng về.

Tôi nghe thấy ở phía bên kia, Mèo Bự đang khoác lác về con hắc mã. Rồi
tôi thấy Roberto và Eduardo đứng ngay bên. "Chào!"
Eduardo chào lại ngay. Nó chỉ ít hơn tôi vài tháng nhưng bé và gầy hơn tôi
nhiều. Còn Roberto chỉ rầu rĩ nhìn tôi. Mặt nó tái mét, mắt nó vàng ệch.
"Cậu sao thế?" tôi hỏi.
Eduardo nói trước khi thằng em cất lời. "Nó vừa ăn đòn".
"Một trận đòn? Sao thế?"
Roberto vẫn im lặng. Eduardo nhún vai. "Tớ không biết. Anh em nhà
Santiago và cả Manuelo nữa. Vợ Manuelo điên hắn lắm".
"Eduardo!" Mẹ nó gọi từ trong nhà.
"Tớ đi đây".
Tôi lặng lẽ tháo ngựa. Roberto đứng nhìn. Tôi ném cho nó một nắm giây
cương. "Giúp tớ đưa chúng vào hàng rào".
Chúng tôi dẫn bọn ngựa đi. Tôi mở cánh cửa và đẩy chúng vào trong.
Chúng bắt đầu gặm cỏ, ở góc xa, với những con khác. Những con ngựa nhà
trễ nải nhìn những kẻ mới đến bằng nửa con mắt.
"Nhìn kìa", tôi nói. "Chúng vờ như chẳng nhìn thấy nhau. Song mai là
thành bạn với nhau ngay. Ngựa cũng như người ấy mà".
"Ngựa không bị nổ ống khói". Roberto rầu rĩ nói.
"Không? Làm sao mà cậu bị?"
Nó nhổ toẹt xuống đất. "Từ bọn phò. Bị tất. Vợ Manuelo đang nổi cơn tam
bành với hắn".
"Bị lậu thì tệ lắm hả?" Tôi hỏi.
Nó lắc đầu. "Không tệ lắm. Nhưng đau khi cậu đi tè".
"Nhưng làm sao mà bị chứ?"
"Cậu ngốc lắm! Là do con gõ kiến của cậu gõ phải cái chỗ chứa bệnh.
Manuelo bảo cậu không phải là một người đàn ông, cho đến khi cậu bị nổ
ống khói!"
"Tớ đã có một đàn bà".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.