NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 94

quân. Tôi nghĩ đấy là mẹ của Amparo, nhưng không chắc lắm. Tất cả
những gì tôi nghe được là một tiếng thét, rồi hai phát súng. Khi tôi đến đấy
thì hắn đã chết.
Santiago Bé đang canh gác. "Đến giờ rồi", hắn lầu bầu.
"Tớ chết đói rồi đây".
"Điều tốt nhất đối với nổ ống khói" Mèo Bự nói một cách ranh mãnh "là
một cái bao tử rỗng đấy".
Người trẻ tuổi lườm hắn. "Thế thì tớ khuyên cậu kiêng cữ đi. Cậu mà ăn
nữa thì chẳng có con ngựa nào khiêng nổi cậu đâu".
"Ồ!" Mèo Bự đốp lại. "Con hắc mã của tớ có thể khiêng tớ kể cả khi tớ
nặng gấp năm lần bây giờ".
"Tớ chẳng tin là có con hắc mã nào cả" Người trẻ tuổi nói một cách nghiệt
ngã khi hắn bước xuống đồi.
"Là vì cậu ghen tị đó thôi". Mèo Bự la lên phía sau hắn. "Dax đã cùng đi
với tớ. Dax thấy nó rồi, phải không?"
"Đúng, tôi thấy nó rồi".
Nhưng Santiago đã khuất dưới chân đồi.
"Nó là một con ngựa ô hết xẩy, phải không Dax?"
"Một con ngựa tuyệt trần!"
Mèo Bự ngồi xuống lẩm bẩm "Manuelo chẳng hiểu được sở hữu một con
vật tuyệt trần như vậy nghĩa là thế nào. Nó chẳng bao giờ có một con ngựa
thì làm sao nó hiểu được?"
Tôi không trả lời. Hắn tiếp tục. "Cậu tưởng là tớ đã hỏi mượn vợ nó à?
Cũng chẳng phải vì mụ ấy không khoái, mà là cái cách của thằng cha ấy.
Cậu phải ở lại đây, nó bảo thế. Chúng ta ta quá ít ngườ.i" hắn nhún vai.
"Bọn họ có thể làm được cái quái gì nếu như chúng mình không trở về? tớ
chẳng tội gì phải ở đây để bị thằng Manuelo từ chối một đề nghị hợp tình
hợp lý như vậy. Chúng nó sẽ chết đói, chỉ có mà ăn thịt chuột với cứt thỏ và
táo dại".
Tôi vẫn im lặng. Nhưng Mèo Bự như chẳng quan tâm đến việc tôi có nói
hay không, tiếp tục "Sau tất cả những gì tớ đã làm cho bọn nó, mà bọn nó
dám có gan nghi ngờ rằng tớ không có nổi con vật tuyệt vời đó", hắn đặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.