NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 93

"Thật à?" Roberto nói, giọng nghi ngờ.
Tôi gật đầu. "Marta, con gái ông Moncada. Ở chỗ bọn mình lấy thịt ấy. Tớ
đè nó ở trong chuồng ngựa".
"Có vào không?"
Tôi không hoàn toàn hiểu nó nói vậy là nghĩa gì. "Tớ nghĩ thế. Dù sao thì
tớ cũng chẳng để ý. Tớ quá bận bịu. Tớ có thể hiếp nó nếu như Mèo Bự
không lôi tớ dậy".
Nó nhìn tôi chằm chằm. "Nó bao nhiêu tuổi?"
"Mười bốn. Cậu cho là tớ có bị nổ không?"
Nó lắc đầu. "Không đâu, nó chỉ là đứa con nít. Một mụ đàn bà mới làm nổ
ống khói của cậu được. Mèo Bự có bị không?"
"Tớ không biết. Hắn không nói".
"Có thể hắn may mắn. Có thể hắn không dính".
Nó bỏ đi và tôi đi theo, không hiểu. Nếu như anh sẽ không phải là một
người đàn ông cho đến khi anh dính điều đó, thì làm sao anh có thể coi là
may mắn như như anh không dính nó?

Chương 16

Mặt Mèo Bự sưng sỉa khi tôi theo hắn ra bốt tiền tiêu. "Cậu có biết cậu
đang đi đâu không?"
"Xem xét loanh quanh thôi". Tôi trả lời một cách ngây thơ.
"Thì cứ xem, nhưng tại sao cậu cứ phải lẳng nhẳng như cái đuôi mỗi khi tớ
đi? Thế nào cũng có ngày tớ vấp phải cậu và rồi cậu sẽ bẹp dí như con bọ
ấy".
Tôi không đáp, cứ theo sau ở một khoảng cách an toàn, và cáu kỉnh đá tung
những hòn sỏi. Tôi không muốn bị nghiền như một con bọ. Mèo Bự cứ như
thế suốt tuần, kể từ khi Manuelo không cho hắn trở lại lấy con hắc mã.
"Quá thiếu người", Manuelo bảo thế.
Thường thì mười người gác nơi ẩn náu. Nhưng hai người đã chết. Một bị
tay thượng sĩ quân đội giết, còn người kia bị giết trước khi chúng tôi đi lấy
thịt. Hắn say xỉn và đã toan hiếp một trong những người đàn bà của tướng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.