NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 124

9. TUỔI NĂM MƯƠI CỦA QUAN

Simon và tôi chưa bao giờ thay ngọn chúc đài thuỷ tinh rẻ tiền. Hồi mới

dọn đến đây, chúng tôi thấy nó chướng mắt, một sự sỉ nhục thẩm mỹ sờ sờ.
Về sau này, nó thành buồn cười. Ngay sau khi nối điện, chúng tôi cứ để
mặc nó. Nó cứ ì ra ở đấy chẳng ai chú ý, trừ khi một trong các bóng đèn bị
cháy. Thậm chí chúng tôi còn giải thoát cho mình khỏi nhớ tới bằng cách
mua một tá bóng đèn của tổ chức cựu chiến binh mù, mỗi bóng 60W, được
bảo đảm sáng năm mươi ngàn giờ, chiếu sáng cho phòng khách vĩnh viễn.
Chúng tôi chưa bao giờ bắc thang thay bóng. Thực ra, không nhìn thấy một
bóng cháy trên ngọn chúc đài.

Một đêm, khoảng sáu tháng trước, cái bóng cuối cùng nổ một tiếng tách

nho nhỏ và tắt phụt, để chúng tôi chìm trong bóng tối. Simon và tôi sắp đến
nhà hàng gần đó ăn bữa tối sau giờ làm.

- Ngày mai anh sẽ mua mấy cái bóng tử tế, - Simon nói.
- Sao không thay cả cái chúc đài nhỉ?

- Để làm gì? Nó cũng không đến nỗi quá tệ. Ta đi thôi. Anh đói rồi.
Lúc đến nhà hàng, tôi tự hỏi anh nói, hoặc đúng hơn là đã nói như thể

anh không còn quan tâm đến cuộc sống chung của chúng tôi nữa. Hiện giờ,
chỉ hơi quan tâm đã đủ tốt cho chúng tôi rồi.

Nhà hàng khá vắng vẻ. Tiếng nhạc êm dịu, ru ngủ, rất khẽ, thực ra chẳng

ai lắng nghe. Trong lúc liếc nhìn thực đơn, tôi thầm biết mình đang chú ý
đến một cặp trạc năm chục tuổi ngồi đối diện với chúng tôi. Người đàn bà
có vẻ cáu kỉnh. Người đàn ông hình như buồn chán. Tôi quan sát họ thêm
lúc nữa. Họ nhai, phết bơ lên bánh mì, nhấp từng ngụm nước, chẳng nhìn
nhau lần nào, chẳng nói với nhau một lời. Hình như họ cãi nhau. Simon
mải xem danh sách các loại rượu vang. Chúng tôi đã từng gọi mọi thứ, trừ
vang trắng.

- Lần này anh muốn uống chung một chai vang đỏ không? - Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.