NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 126

như bình thường. Còn Elza mà chúng tôi không thể nhắc đến, cứ hiện diện
khắp nơi, trong hồi ức những lời dối trá của Quan trong buổi gọi hồn của
chị, trong bản nhạc của nợ mà Simon chơi. Tôi sẽ chết ngạt nếu không thay
đổi quyết liệt trong đời. Trong khi đó, Simon cứ bật hết kênh này sang kênh
khác.

- Anh có biết làm thế là chọc tức không? - Tôi nói cộc lốc.

Simon tắt tivi. Anh lăn tròn đến trước mặt tôi, chống một cánh tay lên.
- Có chuyện gì thế? - Trông anh hơi lo lắng.
Bụng tôi quặn đau.

- Đôi khi em tự hỏi, đây là tất cả ư? Chúng ta cứ như thế này sau mười

năm, hai mươi năm nữa sao?

- Em định nói sao, đây là tất cả ư?
- Anh biết không, sống trong căn nhà này, kiên nhẫn chịu đựng mọi âm

thanh kỳ quặc, ngọn chúc đài tồi tàn. Mọi thứ hình như mòn chán. Chúng ta
vẫn đến cùng một nhà hàng. Chúng ta nói những điều vẫn như thế. Rồi mọi
sự cứ y như thế mãi.

Trông anh bối rối.
- Em muốn yêu quý những việc chúng ta làm như một cặp vợ chồng. Em

muốn chúng ta gần gũi hơn.

- Chúng ta cùng nhau suốt hai tư giờ một ngày đấy thôi.

- Em không muốn nói về công việc! - Tôi cảm thấy như một đứa trẻ, đói

khát và nóng nực, ngứa ngáy và mệt mỏi, cáu kỉnh vì không thể nói ra
những điều thực sự muốn. - Em nói về chúng ta, đấy mới là quan trọng. Em
cảm thấy chúng ta ngày càng quanh quẩn, đình đốn và mốc meo.

- Anh không cảm thấy thế.
- Công nhận đi, cuộc sống chung của chúng ta ngày hôm nay chẳng có gì

hay ho hơn năm ngoái. Nó sẽ tồi tệ hơn. Nhìn chúng ta xem. Hiện giờ
chúng ta chia sẻ những gì? Ngày ngày làm một công việc y như thế, xem
những bộ phim y như thế, nằm chính trên một cái giường?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.