NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 14

lại xem, chờ cho đứa nhỏ nương con sóng lớn đưa con thuyền thúng lên bãi
cát, tôi hỏi:
- Lc nó có dễ không em?
Đứa trẻ nhìn tôi một lát mới nói:
- Dễ! Ông lắc vài lần là quen.
- Em có biết nhà bà Lan ở đâu không?
Thằng bé nhìn tôi chăm chú hơn:
- Ông hỏi chi vậy?
- Có chuyện …
Thằng bé đột ngột nói:
- Bà Lan là bà ngoại tui, nhưng giờ này đi rồi. Để tui dẫn ra bến cảng tìm.
- Còn má em?
- Bả đi Sài Gòn làm rồi! Lâu lâu mới về …
- Em có đi học không?
- Không! Đâu có giấy tờ gì đâu mà đi học.
- Bà ngoại em đang làm gì trên bến cảng?
- Bả bị điên, đi lang thang. buổi tối tui phải đi tìm bả dẫn về …
- Má em đi làm gì ở Sài Gòn?
- Nghe nói bả đi làm mướn, gửi tiền về nuôi bà cháu tui.
- Còn ba em?
- Không biết! Tui không có ba!
- Má em có phải là con lai Hàn Quốc không?
- Sao ông biết? Ông có phải là công an đi điều tra không?
- Không.
Khi thằng bé dẫn tôi đến bến cảng, trời bắt đầu mưa. Chúng tôi chạy vào
núp mưa dưới một hiên nhà, trông ra bến cảng.
Người đàn bà có một thời yêu một người lính thuộc sư đoàn Mãnh Hổ Đại
Hàn là Lee, bây giờ đã trở thành một bà già điên khùng, ăn mặc rách rưới,
tóc tai bù xù rũ rượi trong mưa đang đứng trên cây cầu bắc lưng chừng ra
biển. Người chủ nhà, nơi chúng tôi núp mưa, nói, bà ta bị người lính Đại
Hàn bỏ rơi sau khi đã có thai nên bị điên vì tình. Tôi nghe, lòng chua xót,
nhưng không nói gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.