NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 21

Trần Đại Nhật

Những Mảnh Đời Luân Lạc

- 4 -

SA MẠC NGƯỜI

Năm ấy, tôi vừa tròn mười tám tuổi. Đối với nhiều đứa bạn cùng lứa, tuổi
mười tám là lớp tuổi đẹp nhất đời người. Chúng nó được cha mẹ lo cho ăn
học đầy đủ, xe cộ, áo quần lúc nào cũng tươm tất. Và trong túi ít khi nào
thiếu tiền.
Đó cũng là cái tuổi mà bọn con gái luôn luôn quan tâm đến nhan sắc mình,
bắt đầu rạo rực vì ánh nhìn khác lạ của bọn con trai.
Nhưng đối với tôi, tuổi mười tám đã đánh dấu một kỳ gian khổ nhất trong
cuộc sống. Tôi phải rời xa gia đình, xa rời những chị em, người mẹ, người
bà thân yêu của tôi. Tôi không thể ở lại miền quê nơi mình đã được sinh ra,
dù cũng chẳng sung sướng gì, để được tiếp tục đi học.
Những người mang thân phận hai dòng máu Hàn – Việt như tôi, nếu muốn
học vào đại học, sẽ gặp muôn vàn khó khăn. Mẹ tôi nghèo, lấy đâu có một
món tiền lớn để lo cho tôi vào những ngôi trường chỉ dành cho những
người giàu có, quyền thế. Gia đình tôi cũng không phải là gia đình “có
công với cách mạng” hoặc có lý lịch “trong sạch” như những người khác.
Chỉ càn một lời phê, một dòng chữ xác nhận mập mờ của địa phương, con
đường học vấn của tôi coi như chấm dứt, thôi thì đành chọn một cái nghề
nào đó làm “cu li” kiếm sống cho xong!
Đó cũng là lý do chính để tôi phải khăn gói lên đường vào Sài Gòn - một
mảnh đất luôn luôn hào hiệp đón người tứ xứ, với hy vọng rất mong manh
là mình sẽ tìm ra con đường để vừa làm, vừa học.
***
Đêm đầu tiên tôi phải ngủ lại ở sân ga xe lửa, vì chuyến tàu từ miền Trung
vào khá trễ. Từng đoàn người lếch thếch với tay xách nách mang theo
những vật dụng lủ khủ - chăn mền chiếu gối, nồi niêu xoong chảo … ,
những đứa trẻ ốm yếu, gầy nhom với tiếng la khóc, gọi nhau ơi ới. Sân ga
như một bãi chợ trời và Sài gòn lúc ấy bỗng trở thành một bãi rác khổng lồ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.