NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 20

chạy lên bãi cát, nằm dài, thở dốc. Cô cười cười khi Dự đến ngồi bên cạnh:
- Anh bơi cừ thiệt! Nhưng em thấy lạnh rồi! Làm ơn cho mượn đôi môi của
anh một lúc nhé!
Cô gái vít đầu anh xuống, vồ vập lên đôi môi đầy mùi nước biển mặn của
Dự. Cả hai quấn lấy nhau bên làn sóng biển trắng xóa dội lên bờ.
0O0
Dự trở về ngôi nhà rông với cô gái dưới ánh trăng đêm. Anh đã chán ngấy
đời sống độc thân và có ý định lập gia đình. Anh yêu thành phố này với
niềm vui thích trước sự hào phóng của thiên nhiên và lòng trắc ẩn trước
những mảnh đời cùng khổ.
Có thể Dự có một gia đình hạnh phúc, hoặc bất hạnh. Nhưng từ cái đêm
gặp cô gái lai Hàn trẻ bán lạc dạo trên bãi gió, Dự mới nhận ra, không ai có
thể sống mãi với nỗi cô đơn của chính mình. Dự có thể vun đắp một cuộc
sống đầy đủ về vật chất, nhưng khi thiếu vắng một tình yêu trong lòng, anh
không thể nào hoàn thành cuốn tiểu thuyết của cuộc đời anh cho ra hồn.
Dự vẫn biết văn chương là một khuynh hướng nghiêng về sự bất hạnh,
nhưng với tấm lòng yêu thương anh vừa tìm thấy, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.
Trước khi bước vào căn nhà rông, cô gái nói với Dự:
- Cả đêm, năm mươi đô, nghe anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.