NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 73

Chúng tôi vào một quán ăn lộ thiên nằm bên cạnh một bờ sông. Từng dãy
bàn ghế màu trắng sắp rải rác dưới những bụi trúc vàng. Thực khách đến
từng nhóm nhỏ, hình như họ mới đi du lịch ở đâu đó về. Cô tiếp viên tóc
ngắn, mặc áo sơ – mi trắng váy đen mang thực đơn đến cười chào. Ông
Kim nhường cho tôi gọi thức ăn. Tôi gọi canh chua lá lóc, mực xào, cá kho
tộ và bảo cô tiếp viên cho thêm đĩa ớt tươi. Ông Kim gọi mấy lon bia như
thói quen thường ngày của ông.

Trong khi chờ thức ăn mang ra, ông Kim lơ đãng nhìn những thực khách
trong quán. Ông có vẻ trầm tư như đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, ông
Kim hỏi tôi:

- Con lai Hàn Quốc còn ở lại Việt Nam nhiều không?

- Nhiều. Sau chiến tranh, đa số con lai Hàn Quốc không được bảo lãnh nên
vẫn còn ở lại. Đâu chừng hơn ngàn người.

- Họ làm gì để sống?

- Đủ thứ nghề lao động tay chân. Họ sống rất khốn khổ

- Họ có làm gái điếm không?

- Một số ít thôi…

Bia và thức ăn được mang ra. Tôi không uống bia nên gọi một chai nước
ngọt. Chúng tôi ăn uống nhanh vì đang đói. Đa số người Hàn Quốc đều ăn
uống nhanh. Có lẽ đời sống công nghiệp dạy cho họ phải tiết kiệm thời giờ.

Tính tiền xong, ra khỏi quán, tôi nói với ông Kim:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.