Đã nhiều đêm tôi không ngủ. Bao hình ảnh khốn khó, bao cuộc sống đoạ
đày của những người con lai Hàn Quốc, của những bà mẹ già với ánh mắt
mờ nhoè, tuyệt vọng đã ám ảnh tâm trí tôi. Tôi không thể không ghi lại
những mảnh đời luân lạc này, như những nỗi buồn cần chia sẻ, như một
tiếng lòng chung của những thân phận đã từng bị xã hội gọi là con hoang.
Chúng tôi chỉ là nạn nhân của chiến tranh. Chúng tôi không có tội. Chúng
tôi là một con người, không phải là phế liệu của chiến tranh mà người ta sẽ
vứt đi sau khi đã dùng. Như hầu hết mọi con người đang sống trên mặt đất,
chúng tôi cần có quê hương, tình yêu thương, công việc… và một người
cha, dẫu đã muộn màng.
Nhiều đêm giật mình trở giấc, nằm bên cạnh hai đứa con trai còn nhỏ, thấy
tôi vẫn còn thức ngồi dưới ánh đèn lẻ loi, vợ tôi thường cằn nhằn: “Anh
không đi ngủ đi! Hơi đâu suy nghĩ việc bao đồng! Một mình anh có thể làm
gì được, khi nhiều người cố tình đã quên?”. Tôi ậm ừ trả lời để vợ tôi có thể
yên tâm ngủ tiếp. Nhưng tự thâm tâm tôi muốn la lớn trong đêm trường
tĩnh mịch:
“Chúng tơi là con người ! Không phải là những đứa con hoang !”
Có thể tiếng nói của tôi lại rơi vào im lặng, cũng có thể tạo thành những
tiếng vang trước lúc bầu trời rạng sáng.
Trần Đại Nhật