Chị Trinh đang làm cơm dưới bếp. Trên nhà chỉ có tôi và Dưỡng. Dưỡng
được về phép 5 ngày, hôm nay là ngày thứ tư. Dưỡng nói với tôi: “Tôi chỉ
đọc 1/4 bản thảo: tôi từ chối đọc lại nhật kí. Sau này, khi xuất bản, thành
tiểu thuyết, có lẽ tôi sẽ đọc, toàn bộ. Bây giờ tôi chỉ đọc lời kể, từ những
người khác, mới biết tin của Lily. Thảo nào, có một đêm tôi mơ, thấy Lily.
Lily không nói gì, tôi hỏi tôi gọi, Lily cũng không nói, chỉ nhìn tôi, chăm
chú lắm. Rồi quay lưng đi mất. Tôi ít ngủ mơ, cho nên cứ mơ thấy ai, i
rằng, là điềm xấu. Đọc bản thảo, tôi mới biết, Lily đã cứu sống tôi, một lần.
Nhưng bao nhiêu tai họa, cũng bắt đầu, từ một lần Lily cứu sống tôi. Tôi
chẳng làm sao quên được”. Dưỡng nói vậy, rồi im lặng. Tôi biết Dưỡng kín
đáo, nên không thể nói nhiều. Tôi cũng không biết gì thêm, về Lily. Tôi chỉ
hỏi Dưỡng, có muốn thay đổi gì không, cho cuốn sách. Dưỡng nói: “Tôi
nhớ có lần Tình Bốp phàn nàn, Lily đi đã lâu, mà không gửi tin về. Tình
Bốp không biết, Lily đã thật sự đi Nam, hay bị mắc lại ở miền Bắc. Chuyện
thế là hết. Nhưng có một việc tôi áy náy lắm, tôi không gặp lại ông Phúc
nữa, tôi không biết có phải ông bị ép cung, nên phải nhận tội giết người. Tôi
cũng muốn anh xem lại, một chi tiết sơ suất. Là đoạn, anh Thái công an bắt
thằng nhọn cằm. Anh Thái kể: mặt nó tái xanh. Nhưng tôi thạo trinh thám,
tôi biết, mặt thằng nhọn cằm, toàn sáp màu và bột màu, làm sao mà tái xanh
được. Dù sao, chuyện này cũng xong rồi. Chẳng thay đổi gì được nữa.
Nhưng tôi còn muốn anh viết thêm, về chị Hòa. Chị Hòa bây giờ đã lấy
chồng mới. Chị lấy anh Thông là người mang thư buồn, đến cho chị. Hôm
cưới, anh Thập chồng cũ có về dự. Bây giờ anh Thập là công an biên
phòng. Anh Thập hài lòng lắm. Còn cô dâu trong đám cưới, cứ nhìn anh
Thập, mà nước mắt chảy hoài. Chuyện của họ là thế, vừa vui vừa buồn”.
Chị Trinh mang cơm lên. Chị Trinh nói với tôi: “Em xem mất một đêm.
Bao giờ sách in, anh cho em một cuốn, anh kí tên để kỉ niệm”. Dưỡng nói:
“Nhà tôi hay khóc lắm, cứ nghĩ đến chuyện xưa, lại bồi hồi”. Nhân chuyện,
chị Trinh thở dài, làm má bên phải lúm đồng tiền. Chị nói: “Thằng con đầu
lòng, giá nó còn, bây giờ đã 11”. Dưỡng không nói gì. Cả ba chúng tôi im