NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 37

Chương 2

Tên cậu có màu trắng

“Ơ

kìa, sao mẹ thấy sắc mặt con trông tồi tệ lắm.” Sáng hôm ấy, vừa

trông thấy tôi đang ngồi đờ người ra trong bếp mẹ đã bật cười và nhận xét
luôn như vậy.

“Mẹ nói thế với đứa con gái đã lớn từng này của mẹ mà được sao ạ?” Tôi

vừa đón lấy tách cà phê vừa càu nhàu, còn mẹ thì quay sang bỏ bánh mì
vào trong lò nướng.

“Cái mặt của con nhìn là biết ngay đang buồn ngủ rồi. Tối hôm qua con

lại thức khuya nữa đấy phải không?”

“Người dễ ngủ như Naeno mà cũng có lúc mất ngủ cơ à, lạ quá nhỉ!”

Tôi không thể tìm ra được lời giải thích nào hợp lý để nói với mẹ vì quả

thật thường ngày tôi là đứa không bao giờ gặp phải vấn đề gì về giấc ngủ.
Thế nhưng mấy ngày gần đây tôi không tài nào ngủ nổi, cú nhắm mắt là lại
thấy bản thân chui vào trong một căn phòng tối, dùng đèn pin điện thoại rọi
vào tờ giấy màu đen rồi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào đó.

Hôm nọ khi tôi xem tờ giấy thì hai dòng phía dưới dòng chữ có ghi tên

bà Yoshida Machiko còn là những ký tự của một ngôn ngữ nào đó lạ hoắc.
Thế nhưng tối hôm qua khi tôi kiểm tra lại lần nữa, chúng đã được chuyển
hoàn toàn sang tiếng Nhật. Quá bức bối, tôi thẳng tay ném cái danh sách
chết tiệt ấy ra xa cho khuất mắt rồi định bụng sẽ cuộn mình trong chăn êm
nệm ấm mà đánh một giấc cho khỏe. Thế nhưng rốt cuộc tôi vẫn cú nằm đó
trằn trọc mãi và không thế nào đi vào giấc ngủ… Càng nghĩ càng thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.