NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 57

Tôi chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ thích một người. Có lẽ mặc dù đã

thích cậu ấy từ rất lâu nhưng bề ngoài tôi vẫn cứ muốn tỏ ra rằng mình
không hề biết.

“Bây giờ mày có nhận ra thì cũng đã quá trễ rồi!”

Giá như nhận ra điều này sớm hơn, mình nhất định sẽ bày tỏ hết những

suy nghĩ của mình với Kazuya. Cảm giác đau khổ xen lẫn hối tiếc khiến tôi
không thể nào kìm nén được những giọt nước mắt và rồi cuối cùng để mặc
cho chúng tiếp tục tuôn trào, Tôi cứ nằm trên giường mà khóc như thế cho
đến khi mệt lả và ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, đến lúc mở mắt ra thì thấy
mình vẫn đang khóc. Không biết bao nhiêu lần tôi đã khóc rồi ngừng,
ngừng rồi lại khóc. Đưa mắt nhìn lên tường thì thấy kim đồng hồ đang chỉ
mười ba giờ chiều, tôi tiếp tục nằm đó nghĩ ngợi, tâm trạng đã có phần ổn
hơn lúc sáng.

“Nếu vẫn còn việc gì đó con có thể làm thì đừng lẩn trốn mà hãy đứng

dậy và đối mặt với nó, biết không?” Tôi nhớ lại những lời mẹ đã nói với
mình lúc sáng.

Tôi có thể làm được gì đây? Chẳng còn gì… Không còn việc gì mà tôi có

thể làm được nữa rồi…

Mình phải đứng dậy và đối mặt với nó như thế nào? Tôi chẳng biết mình

phải làm gì. Nhưng nếu vậy, chẳng lẽ cứ ngồi yên một chỗ mà đón nhận
thời khắc phải nói lời chia ly với Kazuya?

“Không, mình không muốn thế!”

Tôi tự lay người cho tỉnh hẳn rồi nằm im một lúc trên giường, ngắm nhìn

bầu trời bên ngoài qua khe hở của tấm rèm cửa. Nếu những điều được ghi
trong bản danh sách ấy sẽ thật sự xảy ra thì việc tôi đang nắm giữ trong tay
bản danh sách chắc chắn có thể giúp ích được chút gì đó. Nghĩ đến đây tôi
ngồi dậy kéo tung rèm cửa, ánh mặt trời chói lọi rọi vào phòng làm tôi phải
nhíu mắt, cùng lúc ấy trong lòng tôi cũng đã đua ra được quyết định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.