NHỮNG NGÀY MAI ĐẾN KHÔNG CÓ CẬU KỀ BÊN - Trang 7

Mở đầu

“C

hào nhé bà cô!”

Một đứa nhóc tên Ryu đã xưng hô với tôi như vậy. Nếu tôi đã đến tuổi

nên được gọi là “bà cô” thì hẳn tôi sẽ toàn tâm toàn ý chấp nhận và không
buồn mảy may tỏ ý phản đối, nhưng đằng này… Morisaki Naeno tôi đây
chỉ vừa mới lên cấp hai, đang là một nữ sinh lớp tám. Dù vì lý do gì hay bị
gọi như thế bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi vẫn không thể nào cam tâm và
chấp nhận nổi. Vậy nhưng khi tôi bắt đầu nổi máu xung thiên lên, định
bụng sẽ quay lại lườm cho kẻ dám phát ngôn như vậy một phát thì Ryu đã
chạy mất dạng từ lúc nào không hay; cậu ta biến mất như thể sương mù tan
biến vào trong không khí. Chỉ còn lại mình tôi cứ đứng ngẩn ra như trời
trồng, nhìn mãi vào khoảng không trống vắng vô định Ryu bỏ lại. Sự việc
này đã diễn ra từ khoảng một tiếng trước, thế nhưng cho đến giờ tôi vẫn
không sao lý giải nổi rốt cuộc chuyện là như thế nào.

Mọi sự bắt đầu bằng việc tôi phải quay lại trường để lấy một số đồ dùng

mà với bản tính lơ đãng của mình, tôi đã hậu đậu để quên. Và vì đã quá trễ
so với giờ về mọi khi nên tôi quyết định sẽ tranh thủ chọn lối đi tắt, tức là
băng ngang qua công viên để về nhà.

Nếu ngày ấy không tình cờ chạm trán Ryu, có lẽ lúc này cuộc đời tôi đã

rẽ sang một hướng rất khác rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.