NHỮNG NGÔI SAO EGHE T1 - Trang 121

- Hai mươi lăm, - Chiến sĩ lúc nãy lại nói.

- Nogiơ Lukat về! – Mectsei kêu lên từ trên pháo đài nhà thờ.

Quả thực là Nogiơ Lukat, viên trung úy vẫn lượn quanh rình mò quân

Thổ. Anh ta đã phất phơ những chốn quái quỷ nào trong bấy nhiêu lâu? Và
làm thế nào mà vào được bây giờ?

Họ phi vùn vụt như thể có một cơn gió lốc cuốn họ đến. Nhưng đã chậm

rồi, Nogiơ Lukat ơi! Quân Thổ đã chặn trước cổng thành.

Nogiơ Lukat vẫn chưa biết tý gì về chuyện đó cả. Anh từ một quả đồi rẽ

quành xuống phía cổng Sặc sỡ. Đến đó anh mới nhìn thấy kỵ binh Thổ. Anh
giật mạnh cương và kỵ đội bé nhỏ nhanh nhẹn rẽ về cổng Bôcto.

Ở đó quân địch lại càng đông hơn nữa.

- Lukat ơi, bây giờ thì cậu tha hồ mà gãi đầu gãi tai, cả những chỗ

không ngứa nữa cơ đấy! – Zôntoi vừa cười vừa nói.

- Giá không có kỵ binh địch trước cổng thành, thì thế nào Lukat cũng

mở được đường máu qua vòng vây – Đôbô nói, cặp mắt tóe lửa.

Lukat dừng ngựa, nhìn về phía thành. Anh gãi gáy. Các chiến sĩ đứng

trên mặt lũy vẫy vẫy anh lia lịa.

- Lukat ơi, có gan thì lại đây nào!

Đám ngựa Thổ ở đằng xa bỗng nhiên nhuốm máu loang lổ. Chừng một

trăm ankiji nhảy lên mình ngựa rượt theo Nogiơ Lukat.

Nogiơ Lukat cũng chẳng chậm chạp. Anh cùng hai mươi bốn kỵ binh ra

roi và cuộc đua ngựa bắt đầu. Thoạt tiên còn có thể trông thấy những con
ngựa nhưng về sau chỉ còn hai đám mây bụi bốc lên đến tận ngọn bạch
dương và mau chóng lan về phía Phennêmét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.