NHỮNG NGÔI SAO EGHE T1 - Trang 132

Khi họ cùng nhau ăn trưa. Đôbô lặng lẽ, nghiêm nghị.

Chưa có tin tức gì cả. Đêm qua người điệp viên đã từ chỗ giám mục

Eghe trở về. Đức giám mục trả lời rằng không có lính, nhưng ngài sẽ cầu
nguyện cho quân dân trong thành. Khi nghe lời nhắn đó, trên khuôn mặt
Đôbô không một thớ thịt nào rung động, chỉ đôi mày nhíu lại gần nhau
hơn.

Sự việc của Nogiơ Lukat cũng làm ông thêm buồn. Anh là một sĩ quan

gan góc của ông. Lúc nào anh cũng thích vờn bên cạnh quân Thổ, bất thình
lình tập kích vào đạo quân khổng lồ đó rồi biến mất ngay.

Bây giờ anh ta còn làm sao trở về được nữa, một khi thành đã bị vây

quanh và lều trại quân Thổ trùng trùng điệp điệp đến tận Phenêmét! Hay có
lẽ anh ta đã mất mạng rồi cũng nên…

Giữa bữa ăn, quân sĩ vào bảo là một viên đạn đại bác đã bắn chết Nogiơ

Ontơn.

Gergey nhảy phắt dậy:

- Thưa đại úy, tôi xin phép được tập kích đánh vào bọn Thổ! Tôi lấy làm

xấu hổ là chúng ta đã bỏ trống các cổng thành phố mà không chém chúng
một phát nào!

Budohazi, một sĩ quan khỏe mạnh lực lưỡng, cũng lên tiếng:

- Thưa đại úy, hãy cho quân Thổ thấy rằng không chỉ ban đêm chúng ta

mới dám đánh ra, mà ngay cả ban ngày nữa.

Petơ cũng ồm ồm nói:

- Dù ta có ít chăng nữa, một trăm người chúng tôi cũng xin tấn công vào

một trăm ngàn chúng nó.

- Thế thì tốt – Đôbô trả lời, đôi mắt vui tươi hẳn lên – Nhưng các anh

cũng không nên vì vậy mà bỏ dở bữa trưa lại đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.