2
Ngày mồng năm tháng Chín, Gergey chào vừng dương mới mọc trước
thành Sirôki. Mặt trời chiếu thẳng vào mắt chàng và mắt hai trăm rưỡi lính
bộ của chàng. Và thực ra cũng không phải chàng chào mặt trời mà vì thấy
một lữ đoàn khác đang tiến ngược lại nên chàng đưa tay lên vành mũ che
mắt để nhìn cho rõ.
Chỉ một mình chàng cưỡi ngựa trước đoàn quân, vì vậy chàng trông
thấy trước nhất cái đội quân mang gươm, đao, hàng ngũ lộn xộn kia.
Cái quái gì thế này nhỉ ? – Chàng lầm bầm một mình – Thổ không phải
Thổ; còn Hung nếu là Hung thì không thể lại từ phía Eghe đi đến đây được.
Một ý nghĩ run rẩy xuyên qua tim chàng : hay là Đôbô đã bỏ Eghe.
Bởi vì than ôi, cái ông vua Phenđinan
[7]
bằng mồm. Vì thế mà năm nay Lipa, Temétva đã mất. Còn Xônnôc nữa, ai
biết được nó có thể đứng vững nổi hay không ? Đôbô là một người thông
minh, giỏi tính toán như thế, chắc chắn sẽ mau lẹ nhân hai với hai ra bốn
mà biết được rằng một người Hung không thể nào đương nổi một trăm tên
Thổ.
Dọc đường đến đây chàng chẳng thấy gì khác ngoài những dòng, thầy
tu, giáo sĩ ngất ngểu trên xe. Tất cả đều từ phía Eghe đến! Và người nào
cũng chất đầy quanh mình nào bao tải, nào những hòm xiểng to. Lúc đầu
chàng còn chào hỏi họ, nhưng về sau chàng đã chán ngấy họ và chẳng thèm
tránh đường cho họ nữa.
Vì thế, chàng giật thót mình trong một thoáng, sợ Đôbô đã bỏ thành
Eghe. Nhưng chỉ trong một thoáng thôi. Trong nháy mắt chàng đã vội xua
đuổi ý nghĩ đó. Chú ấy không phải hạng người như thế! Trong đám người