Hùng bước tới mấy bước. Vòng hai cánh tay qua cổ Hằng anh nhẹ đặt lên
tóc một cái hôn dịu dàng và thân ái.
- Cám ơn cháu...
Hằng ngước lên và Hùng hôn vào đôi mắt long lanh ướt của cô cháu gái.
Anh cảm thấy hồn mình rã mục theo từng lời, từng chữ, tiếng hát lê thê
buồn của Hằng, theo từng nốt nhạc chập chùng âm hưởng.
- Lâu lắm xa rồi... vẫn nhớ ai
Đêm đêm nước mắt vẫn tuôn dài
Vẫn hoài cô lẽ đời hiu quạnh
Vẫn ngẩn ngơ buồn mỗi sớm mai...
Vẫn đợi chờ ai nơi Bến Gỗ