NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1195

lại rơi cả xuống đầu gối:

— Phố Plumet? Con nói phố Plumet à! Để ông xem! Ở đấy có trại lính

nào không? À phải rồi! Thằng cháu họ mày là Théodule đã nói với ông điều

ấy. Thằng sĩ quan kỵ binh ấy mà. Con bé, con bé còn nhỏ xíu. Đúng rồi, phố

Plumet ngày xưa người ta gọi là phố Blomet. Ông nhớ ra rồi! Ông đã nghe

nói đến con bé sau hàng rào sắt phố Plumet. Trong một cái vườn. Thật là

một ả Paméla.

[285]

Mày cũng có con mắt tinh đời đấy. Ông nghe nói con bé

cũng sạch mắt. Nhân tiện ông cũng nói cho mày biết cái thằng cháu họ của

mày nghe đâu cũng đã ve vãn con bé. Ông không biết chuyện chúng nó đến

đâu, nhưng cũng không hề gì. Vả chăng cũng không nên tin nó lắm. Tính nó

hay khoe khoang. Marius, ông thấy một người trẻ tuổi như con mà mê gái thì

phải làm. Đó là việc của lứa tuổi mày. Mày mê gái ông còn thích hơn là mày

theo bọn Cách Mạng. Mày mê man một cái váy cộc hay là hai mươi cái váy

cộc đi nữa cũng vẫn còn hơn là mê ngài Robespierre. Về phần ông, ông thú

thật với con, trong những người không mặc quần cộc, ông chỉ thích có đàn

.

[286]

Gái đẹp là gái đẹp. Về việc đó thì không có ý kiến gì phải phản đối

hết. Còn con bé kia nó tiếp mày giấu cha nó, thế là chuyện thường tình.

Ngày xưa ông cũng có những chuyện như vậy. Khối chuyện. Mày biết người

ta làm thế nào không? Người ta không xem nó ghê gớm lắm đâu. Người ta

không gây nên một tấn bi kịch đâu. Người ta không kết thúc bằng hôn nhân,

trước mặt ông đốc lý đeo băng đâu. Người ta phải tỏ ra khôn ngoan. Ai cũng

có lương tri. Cứ phớt mẹ nó đi, đừng có cưới xin gì cả. Người ta đi tìm ông

ngoại, ông ngoại vốn là người dễ dãi, trong ngăn kéo bao giờ cũng có ít tập

bạc. Và người ta nói: Thưa ông như thế đấy. Người ông sẽ bảo: Đó là sự

thường. Trẻ phải ăn chơi, già chờ xương rụng. Ngày xưa, ông đã có thời trẻ

tuổi và cháu rồi cũng sẽ già. Cháu cứ lấy tiền mà tiêu đi, sau này có, cháu sẽ

trả lại cho nó. Đây là hai trăm pistoles. Cháu cứ ăn chơi thỏa thích. Công

việc phải giải quyết như thế mới được. Chẳng cưới xin, nhưng mà cứ việc.

Cháu đã hiểu ông chứ?

Marius ngồi đực người, không nói được một lời, chỉ lắc đầu từ chối. Ông

già cười khanh khách, nheo mí mắt già, phát một cái vào đầu gối Marius, và

nhìn thẳng vào mặt chàng một cách bí mật và hớn hở. Lão nhún vai một cách

âu yếm, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.