Ai đã đặt khúc hát để cho chú hát nhịp bước hành quân và nói chung tất
cả những bài hát mà chú thích hát khi có dịp? Chúng tôi không rõ. Biết đâu
không phải là chính chú? Cũng phải nhận rằng Gavroche rất am hiểu những
bài hát bình dân lưu hành, và chú cũng thường thêm thắt điệu ngân nga của
nó. Lêu lổng và tinh nghịch, chú đem âm thanh của tạo vật và âm thanh của
Paris làm thành một hợp ca hổ lốn. Chú hòa hợp tiếng chim với tiếng xưởng
thợ. Chú có quen biết một số trẻ học vẽ là loại tiếp cận với loại chú. Hình
như chú cũng đã từng học nghề in ba tháng. Một hôm chú đi việc giúp cho
ông Baour Lormian, một số tứ thập.
Gavroche là một chú "văn đồng".
Thực ra trong cái đêm mưa mà Gavroche đã cho hai chú bé tạm trú với
mình trong bụng voi, chú đâu có biết chú đã là cứu tinh đối với chính em
ruột chú. Cứu em lúc chập tối, cứu bố lúc sắp sáng, cái đêm của chú là thế
đấy. Tang tảng sáng, từ phố Ballets trở về chỗ con voi, chú đã moi hai đứa
bé một cách nghệ thuật từ bụng voi ra, chú đã chia với chúng cái bữa ăn sáng
chú sáng tạo, xong chú gởi chúng lại cho đường phố, bà mẹ hiền đã hầu như
nuôi dưỡng chú. Rồi chú đi không quên hẹn chúng đến tối lại cùng nhau trở
về chỗ đó. Chú đọc bài diễn văn từ biệt này: “Tao bẻ gậy đây, tức là tao cút
hoặc nói như bọn quan tòa: Tao đi thẳng. Lũ nhóc, nếu chúng bay không tìm
thấy bố mẹ thì tối nay lại cứ đến đây. Tao sẽ kiếm cho mà ăn tối và tao cho
ngủ".
Có thể cảnh sát đã lượm hai đứa bé và lưu giữ để chờ cha mẹ nhận. Hoặc
là một tên xiếc rong nào đó đã bắt chúng, hoặc chúng chỉ đi lạc mất trong cái
bàn cờ
Paris thôi. Dù sao thì chúng đã không trở lại. Ở dưới đáy xã hội
hiện tại, sự mất hút dấu vết như thế là thường. Gavroche không gặp lại hai
đứa bé. Mươi mười hai tuần lễ đã trôi qua từ đêm ấy. Đã nhiều lần chú gãi
đầu tự hỏi: “Quái! Không biết hai đứa con ta đi vào đâu nhỉ?"
Vừa đi vừa vung súng, chú đã đến phố Pont Aux Choux. Chú đã để ý ở
phố đó chỉ còn có một hiệu mở cửa, và điều đáng suy nghĩ, đó là một hiệu
bánh ngọt. Trước khi dấn thân vào vô định, được ăn một cái bánh quai vạc
nhân táo là một phúc lớn trời cho. Gavroche dừng lại, sờ hông, lục bao, lộn
túi áo: Không có lấy một đồng xu, không có gì cả! Chú bèn kêu: Cứu tôi với!
Cứu tôi với!
Không được ăn bánh ngọt một lần cuối cùng, rõ là cay đắng. Tuy nhiên,