Anh dùng cái bát nung thô kệch
Và nhường em chiếc chén sứ Phù Tang.
Ôi! Những đại họa khiến ta cười ngặt nghẽo.
Mất khăn quàng, bao tay ấm hỏa thiêu!
Và bức chân dung Shakespeare thần thánh
Mà thiếu ăn ta đã bán một chiều!
Anh là kẻ ăn xin, em, nhà từ thiện,
Cướp thời cơ anh hôn chộp cánh tay tròn,
Dante
khổ lớn đem bàn tiệc
Hạt dẻ thơm ăn với tiếng cười giòn.
Trong ổ chật mà vui, khi anh đặt
Lên môi em rực lửa, cái hôn đầu,
Em ra đi, thẹn thùng, tóc sổ,
Tái tê người, anh tin có Chúa ở trên cao.
Nhớ chăng em những vô vàn hạnh phúc?
Những khăn em tơi tả bởi đùa nhau?
Ôi! Bao tiếng thở dài từ trong tim ấp ủ
Đã bay vào bốn hướng trời sâu!»
Thời gian, khung cảnh, những hồi ức tuổi xuân cộng với mấy chấm sao
vừa xuất hiện trên bầu trời, cảnh u tĩnh của mấy đường phố vắng vẻ và giờ
phút kế cận của biến cố khốc liệt sắp xảy ra, tất cả những cái đó khiến cho
bài thơ đọc thầm thì trong hoàng hôn có một vẻ hấp dẫn lâm ly. Những câu
thơ đó do Jean Prouvaire đọc, Jean Prouvaire, chúng tôi đã nói, là một nhà
thơ dịu dàng.
Trong khi đó, người ta đã thắp một đèn con ở chiến lũy nhỏ. Còn ở chiến
lũy lớn thì một cây đuốc sáp, loại ta thấy trong ngày Thứ Ba Béo cắm trước
cái xe chở đầy mặt nạ đi đến Courtille. Những cây đuốc ấy lấy ở ngoại ô
Saint Antoine, như chúng ta đã biết. Cây đuốc cắm giữa một thứ lồng đá vây
ba mặt để che gió và sắp xếp để tụ tất cả ánh sáng vào lá cờ. Đường phố vào
chiến lũy vẫn chìm trong bóng tối, nên chỉ thấy độc một ngọn cờ đỏ uy nghi
rực rỡ như được soi sáng bởi một chiếc đèn lồng kín.
Ánh sáng ấy nhuốm thêm cho màu đỏ của lá cờ một màu huyết dụ dữ dội.