bị đầu một cách yên ổn. Chú nằm bẹp xuống lết, chú chống hai tay hai chân
phi nước đại, chú ngậm vành giỏ trong mồm để lướt tới, chú lê, chú lết, chú
trườn, chú xoay mình, chú uốn khúc như con rắn, chú bò từ xác này sang xác
khác, chú mở cái bị hay cái nịt đạn như con khỉ bóc quả hạnh đào. Chú đi
cũng chưa xa chiến lũy là mấy, nhưng chẳng ai dám mở miệng gọi chú trở
lại, vì sợ làm cho quân thù để ý nhìn thấy chú.
Chú tìm thấy một bì thuốc súng hình quả lê trên thây một hạ sĩ. “Cái này
để dành lúc khát", chú vừa nói thế, vừa tước bì thuốc bỏ túi. Vì tiến lên quá
xa, chú đã đến cái quãng mà khói súng bắt đầu thưa sáng. Lúc bấy giờ bọn
lính chính quy xếp hàng sau chồng đá và bọn pháo thủ ngoại ô dồn ở góc
phố đột nhiên chỉ trỏ cho nhau xem một vật gì động đậy trong khói.
Khi Gavroche dốc bị của một tên trung sĩ nằm trên trụ đá thì một viên đạn
bắn trúng xác tên đó. Gavroche nói:
— Ái chà! Chúng giết cả những xác chết!
Một viên đạn thứ hai làm cho tảng đá bên cạnh chú tóe lửa. Lại viên nữa
lật đổ chiếc giỏ. Gavroche nhìn lên và thấy đạn đi từ phía quân ngoại ô. Chú
đứng thẳng người lên, tóc bay trước gió, hai tay chống nạnh, mắt đăm đăm
nhìn bọn quốc dân quân đang bắn, và chú hát:
«Bởi cụ Voltaire
Nên bọn Nanterre
Mặt mày xấu xí.
Sự quá vô lý
Là tụi Palaiseau,
Chúng ngu như bò
Vì bác Jean Jacques.»
Rồi Gavroche xách giỏ lên, nhặt những viên đạn rơi ra ngoài phố vào giỏ,
không sót viên nào, và chú tiến về phía súng bắn để moi lấy đạn ở bị khác.
Lúc này một viên đạn thứ tư bay đến, nhưng vẫn không trúng chú. Chú lại
hát:
«Ta làm chim non
Không làm thừa lại,