XVII
Marius đã nhảy ra ngoài chiến lũy. Combeferre cũng phóng theo. Nhưng
chậm quá! Gavroche đã chết rồi. Marius mang chú bé về, Combeferre mang
giỏ đạn.
Marius ngẫm nghĩ: ”Thénardier mang cha ta về giữa vòng tên đạn thì giờ
đây ta cũng mang con Thénardier về giữa vòng tên đạn. Nhưng hỡi ôi!
Thénardier cứu sống cha ta, còn ta, ta chỉ mang về cái xác chết của chú bé".
Khi Marius ẵm được Gavroche vào trong chiến lũy thì mặt chàng cũng đầm
đìa những máu, không khác Gavroche. Đó là vì lúc chàng cúi xuống để bế
chú bé thì một viên đạn đã sượt trên sọ chàng mà chàng không biết.
Courfeyrac tháo cravatte băng trán cho Marius. Nghĩa quân mang
Gavroche đặt nằm bên cụ Mabeuf, rồi phủ cái khăn choàng đen lên hai
người. Cái khăn đủ rộng để trùm ông già và em bé.
Combeferre lấy đạn trong giỏ phân phối cho mọi người. Mỗi chiến sĩ
nhận được mười lăm viên. Jean Valjean vẫn ngồi lỳ một chỗ, im lặng trên trụ
đá. Khi Combeferre đưa đạn cho ông, ông lắc đầu. Combeferre bảo khẽ
Enjolras:
— Người này là một anh gàn hiếm có. Ở trong một chiến lũy như thế này
mà hắn lại còn có cách không chiến đấu.
— Không chiến đấu mà vẫn bảo vệ chiến lũy, - Enjolras đáp.
— Thế mới biết ở trong đám anh hùng, cũng có những tay quái kiệt.
Courfeyrac nghe lọt câu chuyện, hắn góp vào:
— Nhưng hắn ta không thuộc loại ông cụ Mabeuf đâu.
Có một điểm này cần chú ý là mặc dù đạn vãi rào lên chiến lũy, những
người bên trong vẫn không xao xuyến. Những ai chưa từng bị cuốn vào loại
chiến tranh đặc biệt này không thể quan niệm làm sao lại có những phút yên
tĩnh lạ lùng xen lẫn với những phút chiến đấu ác liệt như thế! Chiến sĩ đi lại,
chuyện vãn, pha trò. Có một người mà chúng ta biết đã nghe một chiến sĩ nói
với ông giữa cơn mưa đạn: “Chúng tôi ở đây cũng như ở một bữa tiệc của
những chàng độc thân".