NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 530

những hình ảnh ấy say mê một cách xót xa. Những hình ảnh ấy đã đến mãi

với anh, rầu rầu như một bóng mơ, nó làm cho quê hương thiêng liêng hiển

hiện trước mắt. Có thể nói đó là hình dung của nước Pháp, anh yêu những

hình ảnh ấy, anh gợi nó lên nguyên hình, như hệt ngày xưa, anh bám chặt lấy

nó, anh không muốn thay đổi một tí gì cả, bởi vì anh quý chuộng vẻ mặt Tổ

Quốc cũng như vẻ mặt mẹ anh.

Bởi thế tác giả xin được phép nói về sự vật quá khứ như còn hiện tại, bạn

đọc nhớ cho và cho phép tác giả kể tiếp.

Jean Valjean rời bỏ ngay đại lộ và đi vào các đường phố. Ông cố rẽ ngoặt

rất nhiều bận, một đôi khi ông quay trở lại một quãng, đột ngột, để xem cho

chắc là không ai đuổi theo mình. Đó là mánh khóe của con nai bị săn đuổi.

Cách ấy có nhiều cái lợi, cái thứ nhất là nó đánh lừa người đi săn và chó săn

bằng những vết chân chồng dấu ở những chỗ đất mềm. Gặp trường hợp như

thế, trong đạo săn bắn, người ta gọi lóng là con nai đã trườn.

Đêm hôm ấy là một đêm trăng tròn. Jean Valjean thấy như thế rất lợi bởi

vì mặt trăng còn thấp, trong các đường phố bóng tối và ánh sáng in thành hai

mảng, Valjean có thể tiến men theo các dãy phố, bên phía bóng tối và nhìn

rõ ra phía sáng trăng. Ông quen nghĩ rằng như thế thì ông cũng chẳng thấy gì

bên phía bóng tối. Và ông tin chắc rằng không có ai lần mò theo ông trong

các ngõ ngách quanh phố Poliveau.

Cosette không hỏi một câu nào cả, lặng lẽ đi theo. Sáu năm đau khổ trong

tuổi thơ ấu đã rèn luyện cho nó một tâm hồn cam chịu. Vả lại nó đã làm quen

với tính kỳ quặc của Valjean, nó cũng quen thấy những cái bất ngờ của số

mệnh. Hơn thế, có Valjean, thì Cosette chẳng thấy có gì đáng sợ nữa.

Jean Valjean cũng không hơn gì Cosette, ông không biết mình đi đâu.

Ông tin cậy Chúa cũng như Cosette tin cậy ông. Ông cảm thấy bàn tay ông

cũng đương ở trong tay một người lớn hơn, một người vô hình, người ấy

đương dắt dẫn ông đi. Ông không có ý định, không có chương trình, không

dự tính. Ông cũng chưa tin chắc rằng đó là Javert. Mà nếu có Javert thì chắc

gì Javert đã nhận ra Jean Valjean? Ông không cải trang là gì? Người ta cho

là ông đã chết rồi kia mà! Những mấy ngày gần đây có những hiện tượng

không thường. Thế là đủ cho Jean Valjean quyết định không trở về nhà

Gorbeau nữa. Ông tìm một cái hốc để trốn tạm như một con thú bị đuổi khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.