những câu thơ ấy là một điều tin tưởng chắc chắn đối với dòng Cứu Thế.
Nhà thờ của tu viện, xây dựng đặc biệt để ngăn cách hẳn đại tu viện với
nhà lưu trú, tất nhiên là nhà thờ chung của đại tu viện, tiểu tu viện và của nhà
lưu trú. Cả người ngoài cũng có thể vào lễ nhà thờ này bằng một lối cửa
riêng mở ra ngoài phố. Nhưng nhà thờ đã được xếp đặt để không một người
nào trong tu viện có thể nhìn được mặt một người ở ngoài. Ta hãy hình dung
một cái nhà thờ mà sàn hát bị một bàn tay khổng lồ kéo lên và gấp lại, nên
không như ở trong các nhà thờ thường là một gian tiếp sau bàn thờ, mà là
một cái buồng hay cái hang tối ở bên tay phải người đứng làm lễ. Gian
buồng ấy được che lại bởi cái màn cao hơn hai mét đã nói ở trên; trong bóng
tối của cái màn ấy, hãy dồn xếp trên những chiếc ghế gỗ, các bà tu sĩ hát
kinh ở bên trái, những cô gái lưu trú bên phải, rồi những bà phục vụ, những
bà mới vào dòng ở trong cùng, thế là bạn có một hình ảnh những nhà tu hành
trong tu viện Petit Picpus trong một buổi lễ thánh. Cái hang tối ấy, mà người
ta vẫn gọi là sàn hát, thông sang nhà tu kín bằng một dãy hành lang. Nhà thờ
chỉ có cửa nhìn ra vườn. Mỗi lần các bà tu sĩ đi dự lễ, mà kỷ luật bắt buộc
phải yên lặng, thì người ngoài chỉ có thể biết được sự có mặt của họ qua
tiếng va chạm của cái gờ gỗ dưới ghế nhô lên hay hạ xuống.