thứ nhất làm cho người ta vui cười, độ say thứ hai làm cho người ta tức giận,
độ say thứ ba làm cho người ta đần độn, độ say thứ tư làm cho người ta hóa
súc vật.
Bà giấu ở trong một cái tủ luôn luôn khóa một vật bí mật mà bà quý lắm.
Kỷ luật nhà tu Fontevrault không cấm điều đó. Bà không cho ai xem vật quý
ấy. Bà đóng cửa phòng, kỷ luật của dòng tu cho phép và bà giấu mọi người,
mỗi khi bà muốn ngắm vật ấy. Nếu ngoài hành lang có tiếng người đi, tức thì
bà đóng cửa tủ hết sức nhanh với đôi bàn tay già yếu của bà. Nếu ai nhắc đến
vật đó, thì bà im lặng ngay, tuy bà xưa nay vẫn hay nói. Những người tò mò
nhất cũng đành chịu thua trước sự im lặng của bà và những người bền bỉ
nhất cũng phải lùi trước quyết tâm của bà. Chuyện ấy cũng là đầu đề bàn tán
của tất cả những ai vô công rồi nghề, hay buồn chán trong tu viện. Vật quý
báu và bí mật ấy, cái kho tàng của bà lão trăm tuổi ấy là cái gì? Chắc là một
quyển Thánh Kinh, một chuỗi tràng hạt đặc biệt, một thánh tích nào chăng?
Người ta tha hồ phỏng đoán. Khi bà lão chết, người ta chạy vội đến cái tủ,
vội vượt cả lễ độ, người ta mở tủ và tìm thấy vật đó, bọc trong ba lần vải như
một hình thánh. Nó là một cái đĩa Faënza có vẽ hình những thần ái tình bay
bổng lên trời và bị một đoàn dược sĩ đuổi theo những ống tiêm khổng lồ.
Cuộc săn đuổi này điểm xuyết không ít vẻ mặt cau có và nhiều dáng điệu
khôi hài: Một thần ái tình xinh xắn đã bị xiên thủng, giãy giụa, đập đôi cánh
nhỏ, cố chạy thoát. Nhưng thằng hề kia cười một cách quỷ quái, ghê rợn. Ý
nghĩa: Ái tình thua cơn đau bụng. Cái đĩa ngộ nghĩnh này, cái đĩa có lẽ đã
gợi cho Molière một màn hài kịch năm 1845, vẫn hay còn bày bán ở cửa
hàng bán đồ cũ phố Beaumarchais.
Bà già không muốn tiếp khách nào bên ngoài, bởi vì, theo ý bà, cái phòng
tiếp khách buồn quá.