NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 114

- Khách nào hả bố?
- Một cô em họ trên miền núi. Đợi mày suốt từ buổi trưa.
Phát giật thói người. Anh nghĩ đến Mến, nhưng vội gạt phắt đi ngay.

"Làm sao Mến lại biết mình ở đây? Mình vẫn nói với cô ấy địa chỉ cũ ở cầu
Thăng Long kia mà".

- Này, bố già, bố không doạ con đấy chứ?
- Ngần này tuổi đầu tao còn đùa bỡn mày làm gì. Cô ấy ngồi đợi mày ở

quán nước ngoài kia. Tao mách đường cho về nhà nhưng cô ấy cứ một mực
đòi gặp mày ở đây.

Chết tôi rồi. Phát như chạm phải lửa bỏng. Cái ông già lẩm cẩm này

khéo đến làm hỏng chuyện mất.

- Này, bố đã nói gì với cô ấy rồi? - Phát hỏi gắt gỏng.
Ông già nháy mắt chĩa vào Phát cái ánh nhìn tinh quái và hóm hỉnh:
- Nói gì? Tao bảo hình như chú mày cũng đợi cô mãi. Cô là em con ông

bác, nhác trông là tao đoán ra ngay...

- Bố thật lắm chuyện - Nói vậy nhưng Phát tỏ ra thầm cảm ơn ông già.

Cái xí nghiệp này tìm được một người thường trực tốt thật. Hình như ông
quá rõ cái tính trai lơ của các chàng lái xe, cho nên nhiều trường hợp tưởng
như đổ bể đến nơi mà ông cũng bọc lót cho êm thấm. Phát dúi vào tay ông
già hai tờ một trăm.

- Biếu bố tối ăn phở. Bây giờ con phải ra gặp cô em họ một tí. Đội

trưởng có hỏi bảo Phát nó trả hàng xong rồi. Có lệnh điều xe ngày mai, bố
cầm giúp con.

Cái điều mà Phát đã linh tính từ trước, quả không sai. Vừa nhìn thấy anh,

Mến đã bật dậy khỏi ghế.

- Anh!
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với hai tâm trạng thật trái ngược. Những tình cảm

của Mến, giống như một chiếc lò so bị ghìm nén quá lâu - vì chờ đợi, vì
nhớ mong - bỗng được giải phóng. Mặc dù vừa qua một đêm mất ngủ vì tàu
xe, qua gần một ngày lang thang suốt từ cầu Thăng Long, qua các phố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.