NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 14

Giá cưới nhau rồi, bằng cách nào đó anh Phú chuyển cho Xoan về Hà

Nội thì hay quá nhỉ - Tự nhiên Xoan thầm ao ước. Xoan khao khát được
đánh đổi cả chục năm mưa nắng dầu dãi ở nông trường để được một vài
tháng nhàn nhã ở Hà Nội. Xoan bỗng thấy thương Phú quá chừng. Phú tình
nguyện ở lại trên ấy là vì Xoan. Liệu Xoan sẽ làm được những gì để đền
đáp lại sự hi sinh lớn lao ấy?

Hình ảnh của Phú cứ chập chờn, choáng cả tâm trí Xoan. Xoan bỗng

mỉm cười nhớ lại câu chuyện của hai bố con Phú lúc tối.

Ông Tài bảo:
- Đi tàu cả ngày, mệt rồi đấy. Anh soạn giường của con Lộc cho Xoan nó

nghỉ.

Phú dứt khoát:
- Để Xoan ngủ ở giường nhà ngoài. Con ngủ chung giường với bố. Rây

với cô Lộc thêm rối chuyện.

- Ơ hay, cái thằng. Con gái cần phải có cái phòng riêng. Con Lộc nó đi

vắng. Anh cứ dọn cái phòng của nó cho tôi.

Phú đuối lí. Cũng có thể anh chợt nghĩ ra rằng mình quá vụng về, nên

vội xăng xái đi thu dọn phòng ngay.

- Đúng là anh ngốc thật. Cái phòng riêng của cô Lộc không khác gì cái

phòng cưới. - Phú tắt đèn tuýp, bật chiếc đèn ngủ màu xanh dịu, đứng tần
ngần ngắm Xoan một lúc rồi bỗng choàng tay ôm lấy cô - Lẽ ra hôm nay
em phải là cô dâu. Em rất xứng đáng được hưởng niềm hạnh phúc này.

- Đừng, anh. Bố biết thì chết - Xoan khẽ đẩy Phú ra bằng một động tác

chẳng có gì quả quyết.

Phú lẳng lặng đi ra ngoài, vẻ hờn dỗi như một chú bé thích vòi vĩnh

nhưng không được đáp lại. Xoan đi theo anh, định chốt cửa, nhưng nghĩ thế
nào lại chỉ khép một cách hờ hững.

Anh ấy rất khái tính và hay giận dai lắm - Xoan kéo mảnh chăn lên

ngang ngực, bất giác thở dài, cái thở dài như thú nhận một sự hối hận mà
cũng là thú nhận một nuối tiếc. Suốt từ ấy, tâm trí cô hầu như bao phủ bởi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.