NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 13

CHƯƠNG

II

C

ăn phòng lạ với chiếc giường đôi gỗ lát rộng thênh, chiếc vỏ chăn con

công đỏ rực, chiếc màn tuyn trắng toát như càng trở nên lung linh huyền ảo
bởi ngọn đèn ngủ màu xanh dịu, trở nên sang trọng đài các bởi mùi nước
hoa ngoại đắt tiền hoà với mùi xà phòng thơm Camay ở đâu đó cứ toả ra
sực nức. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Xoan được ngủ trong một căn
phòng như thế này. Nó sang trọng quá, sạch sẽ quá, nhưng mà nó cũng thật
giản dị ấm cúng, không đến nỗi quá xa lạ, diệu vợi đến mức Xoan không
thể mường tượng ra được. Hoá ra con người ta chỉ hơn kém nhau ở cái mức
độ hưởng thụ. Cũng một căn phòng như thế này nhưng nếu đặt ở mãi tít cái
xó xỉnh nông trường của Xoan thì chẳng mấy ngày nó sẽ rêu mốc lên ngay,
chí ít cái màn tuyn này sẽ trở thành màu cháo lòng hay màu bã chè thiu bởi
vì thiếu xà phòng, bởi vì khói bếp muội đèn suốt ngày suốt đêm như sương
phủ. Chiếc chăn con công này cũng chẳng mấy chốc mà chuyển thành màu
nâu xẫm, bởi nó sẽ luân phiên đắp lên bao nhiêu khách khứa, bạn bè, và
chủ nhân của nó cũng đâu có thời gian mà phơi phóng, giặt giũ... Chao, đất
Hà Nội có khác. Cô Lộc lại là nhân viên phục vụ trên tàu Thống Nhất, vào
ra Sài Gòn - Hà Nội như đi chợ, tiền tiêu như rác, thế nên cái phòng của cô
ấy mới như phòng bà hoàng thế này...

Buông màn đi nằm từ lâu rồi mà Xoan vẫn chong mắt nghĩ ngợi, Xoan

thấy cuộc đời phức tạp quá. Sao nhiều người, trình độ văn hoá, thời gian
công tác kém hẳn Xoan mà họ sướng thế? Chính thời buổi bây giờ mới có
nhiều kẻ giàu. Đi dạo một đoạn qua các phố phường Hà Nội mới thấy khối
kẻ tiêu tiền như rác, khối kẻ vận trên người cả một núi của cải mà cả đời
công tác của Xoan cũng không thể có được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.