NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 160

ngay từ lúc còn ngồi trên buồng lái. Và chỉ thoáng nhìn, anh biết chắc rằng
chị sẽ làm quen. Vì thế anh phải tỏ ra lãnh đạm và dửng dưng tí chút xem
sao.

- Cô này có việc phải vào đoạn bảo dưỡng cầu đường. Chú Thức cho cô

ấy đi nhờ với - Bà chủ quán tốt bụng mau mắn gỡ cho Năm cái thế bí.

- Dạ vâng. Em đang lo không biết đi bằng cách nào - Năm nhìn anh lái

xe với cái nhìn của một cô gái chưa chồng.

- Nhưng mà đường xóc lắm. Mà tôi lại không quen chở phụ nữ trên

cabin. Ngồi thùng xe có được không?

- Dạ, không sao ạ. Em cũng sợ ngồi trên cabin lắm...
Chính Năm cũng không ngờ mình ăn nói có duyên đến thế. Câu nói lập

tức làm anh lái xe phải nhìn chị, tủm tỉm cười. Anh sốt sắng ra mở cửa
buồng lái.

- Nói cho vui vậy thôi. Chứ để cô ngồi thùng xe thì cũng bằng như tôi

phải ngồi tù một mình trên cái buồng lái này...

Họ nhìn nhau cùng cười. Nhớ ra bao thuốc ba số Năm đã mang sẵn đi từ

Hà Nội, chỉ mở túi xách lấy ra mời anh lái.

- Anh Thức hút thuốc đi... đi ô tô phải có cái gì cho nó át mùi xăng...

Kìa, anh ngạc nhiên khi em biết tên anh phải khôing? Bà chủ quán mách
em rồi mà.

- Thế còn tên cô? Anh lái xe cầm điếu thuốc, châm lửa cho mình và cho

cả Năm nữa, rồi cứ nhìn chị, đầy vẻ ngỡ ngàng.

- Tên em ấy à? - Năm dùng dằng một giây. Chị đã nghĩ đến những cái

tên khá thơ mộng, Bích Ngọc, Thuý Mai chẳng hạn, nhưng chị vội gạt đi
ngay, vì dù sao nó cũng thật xa lạ với con người thực của chị - Tên em xấu
lắm... Anh cứ gọi là Năm...

- Tên đẹp và giản dị quá. Đáng lẽ cô phải cho tôi hút thuốc lá năm số

mới phải...

Anh lái xe thật vui tính và nói chuyện rất có duyên. Lâu lắm rồi Năm

không đi nhờ xe thế này nên chị thấy chuyến đi thật thi vị. Và thi vị nhất,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.