NHỮNG NGƯỜI TẠO RA HIỆN THỰC - TẬP 1 - Trang 214

49

- Làm thế nào mà một người đã biết dịch chuyển tức thời lại còn phải đi

xe buýt? Tôi hỏi Lou.

- Không phải vì cái xe đua thể thức 1 chạy nhanh nhất mà tay đua đó sẽ

lấy xe đua đi chợ mua gia vị chứ hả? Lou vặc lại tôi.

- Thế chúng ta đi đâu vậy?
- Anh sẽ thấy. Anh nói bằng một giọng không cho bàn luận nữa.
Chiếc xe buýt mà chúng tôi leo lên đang rời khỏi thành phố. Trừ tôi ra,

chẳng thấy hành khách nào có vẻ bận tâm về điều này. Tôi dẹp sự thắc mắc
của mình sang một bên và ngắm quanh cảnh đang lướt nhanh. Từ vài ngày
rồi, mùa xuân đã đến hẳn. Ánh sáng ban ngày đã khác, rạng rỡ tường minh.
Không khí ấm áp một cách thật ngọt ngào và toàn bộ thiên nhiên như hồi
sinh. Mọi người thở hít không khí mới này tràn trề lồng ngực. Những cơ
thể thư giãn hơn và những trái tim bận rộn tìm những trái tim. Có thể nói có
một giai điệu tỏa ra từ tất cả những gì có sự sống. Một bài hát của niềm vui.

Bỗng nhiên chiếc buýt chậm lại giữa một vùng đồng quê.
- Chúng ta đến rồi, Lou nói. Đi nào.
Xe dừng thật, bên rìa một cánh đồng ở ngõ ra của thành phố. Tài xế mở

cửa mà không nhìn chúng tôi. Ở đây không hề có trạm dừng xe buýt nào!
Vài mét trước chúng tôi là một cây cầu bắc ngang qua đường cao tốc trải
dài phía dưới.

- Anh cần học cách đạt được độ cao, Lou bảo tôi. Khi đã lên cao được thì

anh không bao giờ bị vướng bởi một chiếc 4x4 đậu trên lề đường nữa.

Chúng tôi tiến đến cây cầu. Phía dưới, xe cộ lao vun vút. Lou giơ tay

chào một số xe đang chạy hướng về phía chúng tôi, và họ cũng tươi cười
dùng cùng cử chỉ chào lại. Những em bé ngồi ghế sau trong những chiếc xe
đó còn cười và nhăn nhó mặt với Lou.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.