NHỮNG NGƯỜI THÍCH ĐÙA - Trang 41

-Sa...a...ao! Không có? Thế sao ông lại cười?

-Không có, thế nên tôi mới cười. Hahahaha!...

Bây giờ thì đáng lẽ tôi không còn cười được nữa, mà phải khóc kia,

nhưng tôi không kìm lại được. Chúng tôi cười vô hồi kỳ trận, cười không tự
chủ được nữa. Nhờ giời là họ đặt tôi ngồi xuống ghế, cho cốc nước, bóp má
mấy cái và cho ngửi nước đái quỉ. Khi hơi hồi lại, tôi hỏi:

-Thế là chúng tôi không mua than được à?

-Đến ngay bán cho các khách hàng quen chúng tôi cũng đã chật vật lắm

rồi, huống chi ông là người mới. Ông thì chẳng có đâu.

-Được rồi, nhưng lúc trời đông mưa rét thì tổ uyên ương của chúng tôi

sẽ ra sao?

-Ông có thể mua than với một điều kiện.

-Điều kiện gì?

-Nếu trong nhà ông có ai bị tê thấp, ông mang giấy chứng nhận lại đây,

chúng tôi sẽ bán cho ông một phần tư tấn.

-Nhà ta có ai bị tê thấp không? - tôi gào lên từ ngưỡng cửa.

Bà mẹ vợ vội đáp:

-Lạy giời, tìm được thuốc rồi à? Đã mười năm nay mẹ đến khổ vì bệnh

tê thấp. Chỉ có giời biết được là thế nào!

Bà mẹ vợ đã mở miệng thì còn đủ mọi chuyện... Vậy mà cũng có khi

bệnh tê thấp của bà mẹ vợ lại được việc đấy. Và chúng tôi lấy được giấy
chứng nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.