NHỮNG NGƯỜI VỢ TỐT - Trang 158

“Tốt rồi.” Ông cụ nghĩ. “Hôm nay cháu cóc cần, nhưng một ngày nào đó

lời hứa này sẽ cản không cho cháu làm điều xằng bậy, hoặc là ông đã
nhầm.”

Ông Laurence là một con người có nghị lực. Ông biết cần phải đập sắt khi

nó còn đang nóng và trước khi cậu cháu có đủ sức để đổi ý thì cả hai đã đi
xa rồi. Trong thời gian cần thiết để chuẩn bị cho chuyến đi, Laurie chán
chường như những thanh niên khác trong hoàn cảnh này. Anh ủ rũ, cáu kỉnh
và suy tư, ăn không ngon miệng, không quan tâm đến trang phục và dành
nhiều thời gian cho việc chơi đàn dương cầm một cách dữ dội. Anh tránh
mặt Jo, nhưng tự an ủi bằng cách nhìn cô qua cửa sổ, với một nét mặt thật bi
thảm ám ảnh trong các giấc mơ của cô, và đè nặng lên cô với cảm giác có
lỗi. Không giống như vài kẻ đau khổ khác, anh không bao giờ nói về tình
yêu không được đáp lại của mình, và không cho phép một ai, cả bà March,
tìm cách an ủi hoặc tỏ ra thông cảm với anh. Ở một khía cạnh nào đó thì
điều này là một sự nhẹ nhõm cho các bạn của anh. Nhưng mấy tuần lễ trước
ngày anh lên đường quả là không dễ chịu, và ai cũng thật sự mừng là “anh
bạn đáng thương thân yêu đó ra đi để quên đi nỗi buồn của cậu, và trở về
hạnh phúc”. Tuy nhiên anh mỉm cười u ám trước sự thất vọng của họ, nhưng
bỏ qua, với sự buồn bã vượt bậc của một người biết rõ lòng trung thành cũng
như tình yêu của anh sẽ không bao giờ thay đổi.

Giờ chia tay đến, anh cố tỏ ra vui vẻ để che giấu tình cảm. Thái độ vui vẻ

đó không hề đánh lừa được ai, nhưng họ cố gắng làm như họ tin vào điều
đó, vì sự bình yên của anh, và anh tiếp tục như thế thật tốt cho đến khi bà
March hôn anh với một tiếng thở dài đầy quan tâm của một người mẹ. Rồi
vì cảm thấy là nên đi thật nhanh, anh ôm hôn lần lượt tất cả, không quên vú
Hannah đang đau buồn, và chạy xuống bậc thềm như thể vì mạng sống của
mình. Jo chạy theo anh một phút sau đó để vẫy tay, nếu như anh nhìn lại.
Bỗng anh quay trở lại, choàng tay lên vai cô, khi cô đứng trên bậc thềm cao
hơn anh, đưa tay về phía cô với một nét mặt khiến cho câu hỏi ngắn của anh
thật hùng hồn cũng thật thống thiết:

– Ôi Jo, cậu có thể không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.