NHỮNG ÔNG TRÙM TÀI CHÍNH - Trang 320

được tí gì về mặt tài chính, đã khuấy động một cuộc khủng hoảng
lòng tin nho nhỏ trong nội bộ các nhà đầu tư người Pháp.

TRONG PHẦN LỚN thời gian của thế kỷ XIX, Ngân hàng Trung

ươ

ng Pháp đã là tổ chức tài chính bảo thủ bậc nhất trên toàn cõi

châu Âu, xét về đức tính cẩn trọng, nó còn vượt xa người anh em của
mình là Ngân hàng Trung ương Anh quốc. Mặc dù theo luật định,
ngân hàng này không buộc phải nắm giữ một lượng vàng tối thiểu
như Ngân hàng Trung ương Anh quốc, song nó đã tự hình thành
thói quen tích lũy kho dự trữ vàng lớn khủng khiếp để làm đối ứng
cho những tờ tiền giấy của mình – năm 1914, kho vàng của Pháp đã
đứng đầu châu Âu, với giá trị hơn 1 tỷ đô-la. Thậm chí đã không
biết bao nhiêu lần ngân hàng này nhận được lời cầu viện và ra tay
cứu nguy cho Ngân hàng Trung ương Anh quốc, chẳng hạn như
trong các cuộc khủng hoảng năm 1825 và 1837; năm 1890, khi Baring
Brothers đứng trước nguy cơ phá sản do dính vào những khoản vay
thiếu cân nhắc tại khu vực Nam Mỹ, và cuối cùng phải kể đến
cuộc hoảng loạn năm 1907. Trên thực tế, Ngân hàng Trung ương
Pháp đóng vai trò như hậu phương vững chắc cho Ngân hàng Trung
ươ

ng Anh quốc.

Trong khi Ngân hàng Trung ương Anh quốc là một tổ chức đặc

sệt chất trưởng giả, nhuốm màu chủ nghĩa quân bình, trong đó,
tất cả thành viên của một câu lạc bộ độc đáo được hưởng quy chế
dân chủ như nhau, thì Ngân hàng Trung ương Pháp là một chốn quý
tộc ngay từ giây phút nó chào đời, dù cho nhóm quý tộc đó chỉ có tuổi
đời vài năm. Những thống đốc đầu tiên của ngân hàng này gồm
có bá tước Jaubert, bá tước xứ Gaudin, công tước xứ Gaete, công tước
Apollinaire d’Argout, và nam tước Davillier. Thậm chí tới tận sau năm
1875, khi nền cộng hoà đã bước qua thời kỳ thứ ba và là thời kỳ cuối
cùng, còn tầng lớp quý tộc Pháp cũng đã thôi không còn can dự vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.