NHỮNG QUÂN BÀI TRÊN MẶT BÀN - Trang 69

định tiết lộ bí mật, phải giết ngay. Như vậy, bao giờ cũng có hiệu quả. Cuốn
sách nào của tôi cũng thế, dĩ nhiên là được ngụy trang bằng những cách
khác nhau. Mọi người đọc đều thích loại thuốc độc không để lại dấu vết,
những thanh tra cảnh sát dại dột cùng bị trói với các cô gái đẹp trong một
căn phòng ngập hơi ga hoặc sắp đầy nước, và cuối cùng là một nhân vật
chính có thể một mình vạch trần chân tướng của ba đến năm tên côn đồ.
Tôi đã viết ba mươi hai cuốn sách và tất nhiên chúng giống nhau như lột,
như ngài Poirot đáng kính đây vừa chỉ ra, nhưng không ai khác đã nhận biết
được điều đó. Còn tôi chỉ tiếc một điều là đã để cho thám tử của mình là
người Phần Lan. Thật ra tôi chẳng biết gì về người Phần Lan cả và vì thế
luôn nhận được những bức thư từ Phần Lan kêu ca rằng nhân vật của tôi
nói và làm những việc người Phần Lan chẳng bao giờ làm. Ở Phần Lan
hình như họ đọc truyện trinh thám nhiều lắm thì phải. Tôi cho rằng vì ở đó
đêm dài quá. Ở Bungari và Rumani hầu như chẳng có ai đọc. Biết thế tôi để
chàng thám tử của mình là người Bun thì hơn nhỉ?

Bà chợt im bặt.

- Xin lỗi, tôi cứ nói linh tinh đâu đâu ấy. Còn đây lại là một vụ giết

người thật sự - mắt bà sáng lên. Nếu không có ai giết ông ấy thì quả là hay
biết bao. Nếu ông ấy đề nghị tất cả mọi người đến, rồi ông ta lặng lẽ tự tử
chỉ để đùa cợt, gây rối một phen thì sao?

Poirot gật đầu tán thành:

- Một giải pháp hay! Gọn gàng và mỉa mai quá! Nhưng, trời ạ! Ông

Shaitana không phải là loại người như thế. Ông ấy ham sống lắm!

- Tôi chẳng nghĩ ông Shaitana là một người tốt - bà Oliver bảo.

- Không, ông ấy không tốt - Poirot đáp. Nhưng ông ấy đã sống, còn

bây giờ chết rồi, và như tôi đã có lần nói với ông ấy, tôi có một thái độ tư
sản đối với vụ giết người. Tôi không chấp nhận nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.