NHỮNG QUY TẮC MẸ NGHIÊM KHẮC DẠY CON TỰ LẬP - Trang 155

tới Công viên hoang dã Lion Country Safari, và con trai tôi và tôi đã nói
chuyện với nhau về một số loài rắn mà chúng tôi vừa nhìn thấy. Tôi phải
nói rằng con trai lớn của tôi rất nhạy cảm, sâu sắc và hấp dẫn (đôi khi
hấp dẫn đến đáng lo ngại). Tôi biết nhiều đứa trẻ, dù không phải phần
lớn, nhưng đa số chúng giàu cảm xúc, cởi mở tự nhiên và rất chu đáo.
Con trai tôi có khuynh hướng nhạy cảm tới mức cực đoan, và bạn phần
nào sẽ thấy điều đó bây giờ.

Lúc đó, thằng bé đang ở giai đoạn bắt đầu đòi hỏi được có nhiều

quyền riêng tư cũng như quyền tự quyết hơn (chưa kể đến đòi được chơi
máy tính nhiều hơn). Ngoài ra, là một đứa trẻ bình thường, thằng bé có
khả năng và sẵn lòng kể liên tục về các loài động vật, và trong trường
hợp của loài bò sát này, thằng bé đã sẵn sàng đương đầu. Nó hỏi tôi về
bố mẹ của những con rắn này, và tôi nhắc cho nó nhớ rằng, rắn cũng
như tất cả các loài bò sát, không ở gần con của chúng. “Con yêu, rắn mẹ
đẻ trứng xong liền bỏ đi. Khi trứng nở, rắn con tự lớn lên.”

Những giọt nước mắt dâng đầy trong đôi mắt đứa con nhạy cảm của

tôi, bởi vì nó không thể tưởng tượng nổi những chú rắn con phải tự
chăm lo cho mình như thế nào. (“Nhưng rắn con sẽ rất sợ và cô đơn
đúng không ạ? Mẹ có làm thế với chúng con không?”) Nói là vậy, nhưng
khi tôi an ủi thằng bé, nó chợt tươi tỉnh hẳn lên khi nghĩ đến mặt tích
cực của vấn đề: “Nếu con là một con rắn, con có thể chơi máy tính bao
lâu cũng được!” Tôi ôm thằng bé vào lòng, từ chối không muốn nói
rằng, dù sao nếu không có ngón tay (hoặc một bộ não thông minh hơn),
chú bò sát con này cũng chẳng có nhiều thời gian để làm bài thuyết
trình Powerpoin thay tìm kiếm video SpongeBob SquarePants trên
YouTube.

Ý tôi là tôi không định trở thành một Bà mẹ bò sát, đẻ trứng và bò đi

chỗ khác để con cái có thể tự lo liệu cho mình, nhưng tôi cũng không
muốn các con mình trở nên quá vô dụng, quá yếu ớt, đến nỗi cuộc sống
thực trở nên đáng nản đến cùng cực.

Tại sao ngày nay có nhiều bậc cha mẹ ngày nay tin rằng làm hết mọi

việc cho con mới là cách đúng đắn? Tại sao chúng ta lại phải đi đến văn
phòng hiệu trưởng, yêu cầu sửa điểm kiểm tra cho con, đòi phải được
nằm trong diện hưởng chính sách đặc biệt. Tại sao chúng ta lại chơi mấy
trò board game chán muốn chết đó (Ý tôi không phải là mọi lần chơi,
mà là bất cứ khi nào bọn trẻ đòi hỏi, hoặc bất cứ khi nào bạn không
muốn chơi hay cần chơi)? Tôi thật sự không thể nhớ nổi dù chỉ một lần
bố mẹ tôi từng làm thế; các trò chơi là của chúng tôi, những thứ cả gia
đình tôi làm cùng nhau chẳng hề liên quan gì tới đồ chơi trẻ con hết.
Điều đó không bao giờ có nghĩa là chúng tôi bị bố mẹ bỏ rơi; nó thật sự

154

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.