NHỮNG QUY TẮC MẸ NGHIÊM KHẮC DẠY CON TỰ LẬP - Trang 77

Một gia đình có

con nhỏ không thể

yên ấm nếu áp dụng

chế độ mỗi người

một phiếu.

Những vấn đề kiểm soát

Ý tưởng cha mẹ phải nắm quyền kiểm soát nghe thật tuyệt đúng

không? Ý tôi là ai lại không muốn con cái mình vừa tự tin vừa ngoan
ngoãn chứ? Nhưng quyền kiểm soát cũng rất dễ tuột khỏi tay bạn, đặc
biệt khi lợi ích có vẻ rất lâu nữa mới thấy (mặc dù nhiều lợi ích cũng
không xa xôi lắm đâu, rồi bạn sẽ thấy) còn những tác hại thì ngay trước
mắt và khá nhức nhối như cãi cọ, than vãn, phản kháng (kiểu: “Nhưng
lần trước chị ấy đã có được chiếc đĩa màu hồng rồi mà!”
).

Nhưng trái lại, không phải lúc nào bạn

cũng mất quá nhiều thời gian để thấy được
những lợi ích mà việc này mang lại cho
con bạn. Đây là đôi điều về việc bọn trẻ
than vãn và cãi lại: nếu ngay bây giờ bạn
ngăn chặn điều này và kiên quyết làm thế,
tình hình sẽ nhanh chóng trở nên tốt đẹp

hơn. Ồ, chắc rồi, mặc dù bạn phải làm đi làm lại điều ấy – việc này cần
có sự kiên định, do đó, có lẽ bạn phải kiên trì thực hiện thay vì búng
ngón tay hóa phép – nhưng cuối cùng con bạn sẽ nhận ra chúng không
thể chống lại cả hội đồng thành phố (và tất nhiên bạn là thị trưởng).

Tôi tin rằng điều này mang sức mạnh giống như triết lý tôn giáo:

một gia đình có con nhỏ không thể yên ấm nếu áp dụng chế độ mỗi
người một phiếu. Thực tế, một gia đình dân chủ, mỗi người ở từng độ
tuổi khác nhau sẽ được nắm quyền kiểm soát ở mức độ tương ứng, ngay
cả những người chưa nói sõi tiếng mẹ đẻ – chính là nguyên nhân của
các vụ lộn xộn.

Hãy lấy bữa tối làm ví dụ, nếu bạn định hỏi ý kiến con tôi về việc nấu

gì cho bữa tối, bạn sẽ nhận được rất nhiều câu trả lời, nhưng quan trọng
đó là một danh sách giống nhau: mỳ ống và bánh pizza phô mai, xúc
xích và có thể có đậu phộng và sữa sô cô la. Thật may là chúng không
phải là người chọn món (dù những món ăn trên thường xuyên lặp lại,
tuy không trong cùng một bữa ăn. Và được bày trên những chiếc đĩa do
tôi chuẩn bị). Tôi mới là người chọn món. À, cả chồng tôi nữa.

Hồi nhỏ, tôi thường hỏi mẹ (giống câu mà con tôi hay hỏi bây giờ):

“Mẹ ơi tối nay chúng ta ăn món gì?” và mẹ tôi thở dài: “Mọi thứ con
ghét.” Nghe có vẻ khắc nghiệt đúng không? Không phải đâu, ít nhất tôi
cũng không nghĩ vậy. Tối hôm đó tôi chỉ thấy thất vọng thôi. Và nói thật
là dù bây giờ tôi có thể ăn được mọi thứ trừ sò sống, sushi, và nấm,
nhưng trước đây tôi là đứa trẻ rất kén ăn, nên mẹ tôi nói đúng, tôi ghét

76

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.