NHỮNG THÀNH TỰU LẪY LỪNG TRONG TÂM LÝ HỌC HIỆN ĐẠI - Trang 84

Như thế nét đặc trưng của tính nhút nhát là phải biểu lộ ra trước

những người khác, trước đồng loại.

Rất hiếm khi người ta thấy một người nhút nhát lên cơn lúc ở nhà

(trừ phi tiên đoán được một hành động làm anh ta hoảng sợ; thí dụ một diễn
giả phải nói chuyện vào lúc chiều và trong suốt ngày đó anh ta luôn cảm
thấy sợ sệt)

Nhưng khi người nhút nhát chỉ có một mình, không có tình huống

ghê sợ ngay trước mắt, mọi thứ đều hoàn hảo, anh ta phản ứng một cách tự
nhiên.

Và nếu người ta muốn tìm sự sợ hãi chính của người nhút nhát,

người ta sẽ thấy nỗi lo sợ sự chế giễu hoặc thái độ không thông cảm.

Thí dụ: Một nhạc sĩ dương cầm đó sẽ lên cơn nhút nhát nếu anh ta

phải biểu diễn trước một người không phải là nhạc sĩ, có thể mỉa mai anh ta
bởi vì người không biết nhạc đó cảm thấy mình thua kém và sẽ phản ứng lại
bằng cách hạ thấp người kia xuống (hay mỉa mai).

Thí dụ khác: một người nào đó cảm thấy rất nhút nhát trước thuộc

cấp của mình. Tại sao? Vẫn là do lo sợ bị mỉa mai. Trường hợp này thường
hay xảy ra khi các thuộc cấp được tập họp lại. Chẳng hạn một trưởng phòng
trước một đám công nhân. Chuyện gì sẽ xảy ra? Đám công nhân đó đại diện
cho một khối thống nhất nhưng vẫn cảm thấy thua kém người trưởng phòng.
Nếu người trưởng phòng không sử dụng ngôn ngữ của công nhân, sự thua
kém kia của đám công nhân này sẽ khởi phát sự mỉa mai (tiềm tàng hoặc
tích cực). Một sự mỉa mai mà người trưởng phòng sẽ cảm thấy bất lực, bởi
vì như:

– Sợ học vấn cao và vì thế không thể sử dụng cùng chung vũ khí.

– Sợ khi phải nói chuyện quá đúng ngữ pháp mà điều này sẽ làm

tăng thêm sự mỉa mai của các công nhân.

Nếu người trưởng phòng quá nhút nhát thì ông ta sẽ ra sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.