NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 81

tá chữa trị chứ không cần bác sĩ. Melanie là người phụ tá tuyệt vời, xơ
Maggie rất hài lòng về nàng.

Xế chiều, họ ngồi nghỉ và ăn trưa với nhau ngoài ánh nắng mặt trời. Họ ăn
xăng uých nhân thịt gà tây và thấy rất ngon. Trại có một đầu bếp giỏi tình
nguyện nấu nướng, thức ăn được gởi đến từ các thành phố khác, thậm chí từ
các bang khác bằng trực thăng. Các thiết bị y khoa, áo quần, giường ngủ
cho hàng ngàn người sống trong trại cũng được đưa tới bằng máy bay. Cảnh
tượng giống như người ta đang sống trong vùng chiến tranh, máy bay trực
thăng bay liên tục trên trời, cả ngày lẫn đêm. Nhiều người già nói rằng máy
bay làm họ mất ngủ, còn người trẻ không quan tâm đến chuyện đó, vì họ đã
quen. Tiếng ồn này là biểu tượng cho cuộc sống khó khăn mà họ đang trải
qua.

Họ vừa ăn xong thì Melanie thấy Everett đi qua. Giống như nhiều người
khác, ông vẫn còn mặc chiếc quần đen và áo sơmi trắng như hôm xảy ra
trận động đất. Ông đi ngang qua nhưng không thấy họ, chiếc máy ảnh đeo
trước ngực, bao đựng máy ảnh treo trên vai. Melanie gọi, ông quay lại, thấy
họ, vẻ mặt ông rất ngạc nhiên. Ông vội bước đến, ngồi xuống khúc gỗ họ
đang ngồi.

- Hai người làm gì ở đây? Chuyện gì thế này?

- Tôi đang làm việc cho bệnh viện của trại, - xơ Maggie đáp.

- Còn tôi làm phụ tá cho bà ấy. Khi họ đưa chúng tôi từ nhà thờ đến đây, tôi
tình nguyện làm việc cho trại. Tôi đang tập làm y tá, - Melanie tươi cười
với vẻ tự hào.

- Cô ấy làm việc rất giỏi, - Maggie nói tiếp. - Ông làm gì ở đây? Chụp ảnh
à? - Maggie hỏi. Bà không gặp Everett từ buổi sáng sau trận địa chấn, khi
ông đi một vòng xem thành phố như thế nào. Bà nghĩ, nếu trong thời gian
này mà ông đến tìm bà, ông sẽ không gặp bà vì bà không có ở nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.