NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 88

lầm lẫn. Tôi mang giày cho vui. Nhưng công việc tôi làm là của kẻ tu hành,
chính việc này mới quan trọng trong đời tôi. Tôi nghĩ “tốt gỗ hơn tốt nước
sơn”. Nếu đi đâu cũng tuyên bố tôi là nữ tu, chắc mọi người sẽ thấy khó
chịu.

- Tại sao như thế? - Everett hỏi.

- Tại vì nhiều người sợ các nữ tu, - Maggie đáp.- Vì thế mà một số trong
chúng tôi không mặc trang phục tu sĩ. Nó làm mọi người tránh chúng tôi.

- Tôi thấy các nữ tu rất đẹp. Khi tôi còn nhỏ, tôi có ấn tượng rất mạnh về
họ. Bây giờ người ta thấy ít có nữ tu trẻ đẹp như thế. Có lẽ đây là một dấu
hiện tốt.

- Có thể ông nói đúng. Bây giờ ít có ai đi tu khi còn trẻ. Năm ngoái trong
dòng tu của tôi, nếu có người xin vào thì họ đều ở lứa tuổi trên bốn mươi;
có một bà đến những năm mươi, là góa phụ. Thời thế đã đổi thay, nhưng
bây giờ ít ra người đi tu đều biết bổn phận của mình. Ở thời của tôi, có
nhiều người mắc sai lầm khi đi tu, họ vào tu viện, rồi không chịu nổi. Đời
sống trong đó không phải dễ dàng. Dù ngoài đời mình là ai, nhưng vào tu
viện ta phải thích nghi với cuộc sống. Như bây giờ, tôi về chung cư là chỉ
để ngủ. - Chỗ ở của bà là một căn phòng nhỏ tồi tàn. Khi Everett đến đấy,
ông chỉ đứng ngoài nhìn vào thôi.

Một đoàn các bệnh nhân mới đi vào, chỉ bị thương nhẹ, nên Melanie và
Maggie phải quay lại làm việc.

Everett hẹn sẽ gặp họ tại phòng ăn tập thể vào tối đó, nếu được. Đêm qua
họ không ăn tối và đêm nay họ cũng không đến ăn được vì có trường hợp
khẩn cấp vào viện. Maggie cần Melanie giúp để khâu vết thương cho một
người đàn bà. Tối đó khi về lại khu cư trú, nàng vẫn nghĩ đến trường hợp
khẩn cấp này. Đám người đi theo nàng đang ngồi ở hành lang tạm trú, họ
buồn rầu vì không có việc gì để làm. Melanie đã đề nghị Ashley và Jake
làm tình nguyện viên, vì họ còn ở lại đây ít ra thêm một tuần nữa, theo tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.