NHỮNG TÙ NHÂN CỦA ĐỊA LÝ - Trang 81

Hoa Kỳ giờ đã có độ sâu địa lý chiến lược, một vùng đất màu mỡ rộng

lớn và một lựa chọn thay thế cho các cảng Đại Tây Dương để tiến hành kinh
doanh. Họ cũng có các tuyến đường không ngừng được mở rộng từ đông
sang tây nối bờ đông với vùng lãnh thổ mới, và các hệ thống sông chảy từ
bắc xuống nam nối liền các vùng đất dân cư hãy còn thưa thớt với nhau, nhờ
đó khuyến khích Hoa Kỳ tổ chức thành một thực thể đơn nhất.

Giờ đây đã có một cảm nhận rằng quốc gia này sẽ trở thành một gã

khổng lồ, một cường quốc lục địa. Họ tiếp tục dấn bước về phía trước, luôn
hướng về phía tây, nhưng dõi một mắt nhìn về phía nam và canh chừng sự
an toàn của viên bảo ngọc trên vương miện - dòng MississIppI.

Đến năm 1814, người Anh đã rời đi, và người Pháp đã từ bỏ Louisiana.

Giờ là lúc nghĩ mẹo để người Tây Ban Nha cũng ra đi nốt. Việc ấy không
quá khó. Tây Ban Nha đã kiệt quệ bởi cuộc chiến chống lại Napoléon ở châu
Âu; Hoa Kỳ lúc này đang đẩy thổ dân Seminole vào vùng Florida thuộc Tây
Ban Nha, và Madrid biết rằng những đợt sóng di cư sẽ theo sau. Năm 1812,
người Tây Ban Nha nhượng lại Florida cho Hoa Kỳ và cùng với nó là một
diện tích lãnh thổ khổng lồ.

Vụ mua bán Louisiana đã mang lại cho Hoa Kỳ vùng đất trung tâm,

nhưng Hiệp ước Xuyên lục địa năm 1819 đã đem lại cho họ một thứ có giá
trị gần như ngang bằng. Người Tây Ban Nha chấp nhận Hoa Kỳ có quyền
quản hạt tại vùng viễn tây bên trên vĩ tuyến 42, ranh giới của California và
Oregon ngày nay, trong khi Tây Ban Nha sẽ kiểm soát những gì nằm bên
dưới vĩ tuyến này, phía tây lãnh thổ Hoa Kỳ. Hoa Kỳ đã vươn đến được Thái
Bình Dương.

Vào thời điểm đó, hầu hết người dân Hoa Kỳ nghĩ rằng chiến thắng vĩ

đại của năm 1819 chính là việc giành được Florida, nhưng Ngoại trưởng
John Quincy Adams đã viết trong nhật ký của mình: “Việc có được một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.